Chẳng nhớ nổi đã qua bao triền dốc
Chẳng nhớ nổi đã đến mấy non cao
Nơi mây thấp và núi vươn ngun ngút
Nơi mặt trời ngơi nghỉ lúc xế chiều
Người đứng nhìn từng đời sống nhỏ
Những khóc cười từ xó xỉnh tối tăm
Không ca từ ru trái tim nghẹt thở
Không tiếng khèn loãng những thâm đêm
Hoa rừng dại như hồn mê sảng
Như nỗi buồn bé mọn giữa thiên thu
Ai tặc lưỡi mặc nhiên kệ nó
Đã dại rồi lại mọc chốn hoang vu
Chẳng nhớ nổi đã qua bao bản nát
Những thung sâu mùa chết gục tình cờ
Nơi người cứ hồn nhiên héo úa
Ngơ ngác nhìn văn minh đến từ xa
Nói mãi về rừng vàng biển bạc
Người sao đi chẳng lưu luyến mà về
Giật mình nghe mưa rừng lũ quét
Thảng thốt khi hạn cháy non khê
Nếu một ngày cuộc đời còn ca tung
Một vệt sương một bóng nắng cuối ngàn
Hãy lắng nghe đất và người than thở
Lời chân thành không phải ngụy trang
Ái Thơ