Cơn mưa ấy hôm nay con gặp lại,
Tiết thu phương Nam không sùi sụt suốt ngày,
Cơn mưa ấy phải rồi,
Cơn mưa ấy…
Ướt sũng cơn mơ,
Ướt sũng bước con về..
Bao nhiêu năm xa mẹ rồi, hỡi mẹ?
Cứ mây đen rầm rập kéo chân trời ,
Con cứ muốn, như ngày xưa, còn bé,
Cuốn sách đánh vần,
Phập phồng chiếc áo tơi (*)…
Mẹ con mình đi qua Vũng Lội,
Con sững sờ nhìn chú ếch xanh,
Ngồi trầm lặng trên lá Bèn Môn,
Lắng mưa gieo lanh tanh tiếng ngọc…
Mẹ kéo con đi nhanh, để còn kịp học,
Mưa ràn rạt tơi bời,
Rụng những lá mồng tơi,
Mưa xuyên vào vai mẹ,
Ướt trong ướt ngoài,
Ướt cả nước mắt rơi…
Áo tơi cũ,
Ngăn gió Lào,
Ngăn những trận mưa rào,
Bóng ai đưa đón,
Cánh trắng cò sũng đón cơn mưa ,
Đen rầm phía Tây,
Trắng xoá phía Đông,
Ngằn ngặt phía Nam,
Thở than phía Bắc…
Hàng chục năm xa quê, xa mẹ
Mơ tuổi già,
Lành cơm áo,
Được về phụng dưỡng song thân…
Mong một ngày về giăng màn, xua muỗi,
Bóp bắp chân nhức thuở ấy đến giờ…
Rồi mẹ vào với con,
Vụng về, con trai chẳng biết nấu ăn,
Đút cháo hoa, mẹ cười móm mém…
Đêm khuya, mẹ cắn răng chịu trận
Thuốc ngủ uống hoài lờn giấc chẳng an…
Rồi đêm khuya,
Cơn mưa nào đã xối?
Sấm chớp ầm ầm…
Mẹ ra đi chẳng một lời than…
Mấy năm rồi mẹ nhỉ ?
Chiếc áo tơi ngày xưa cũ kỹ,
Con khóc ướt áo rồi,
Tuổi thơ lẫm chẫm…
Mẹ con mình đi qua Vũng Lội…
Chú ếch xanh ngày nào,
có hát với mưa rơi?
La Vinh
Chú thích: (*) Áo tơi hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn. Để làm áo tơi người ta dùng sợi cây móc để Chằm hoặc Nuộc những chiếc lá cọ vào nhau.