Hình như trời quá nhiều mây
Ông Xanh thăm thẳm,
chau mày,
thiếu xanh.
Mây chất đống,
như xây thành.
Nắng vàng chẳng lọt, mong manh mây trời…
Hình như chỉ có mình tôi,
Hết lang thang, lại đứng ngồi,
không yên
Hình như quá khứ ngủ yên
Đánh thức ta, tới trăm miền đã qua…
Hàm Luông xao xác sông La,
Chiều chanh trắng nụ, la đà bóng ai…
Hương người, nức tiếng bẻ bai,
Sen Vàng lãng đãng, dấu hài thuở xưa…
Hình như trời đã đổ mưa,
Mây đi, Xanh hết, chơ vơ bóng mình…
Hình như bóng ảnh đi tìm,
Sắc thân xưa, đã nổi chìm kiếp nao?
Mảnh thuyền con, giữa ba đào,
Lao trong lốc gió, ào ào lũ trôi.
Hình như tôi nắm tay tôi,
Người thân buông hết, chuyển dời trăm năm…
Còn duyên kết tóc, môi răng,
Hết duyên phận, vẫn trăng rằm sáng soi.
Hình như, vắng mặt con Người,
Ma Ba Tuần ở khắp nơi dụ chào?
Tốt xấu phân định thế nào?
Thất tình lục dục loạn trào, tráo trơ?…
Hình như, chỉ có bây giờ,
Như Lai, Thần, Chúa ngồi chờ chúng sinh?
Bớt si mê, vượt thoát Tình…
Từ bi, Hỉ xả đợi mình ở trong…
Hình như, mình mãi ngóng trông
Ngóng trông mãi, mình vẫn không thấy người.
Một người anh lại đi rồi,
Tháng trước người chị cũng rời mình đi…
Nhiêu năm bao cuộc phân ly,
Những tức tưởi, còn lại gì, nữa đây?
Hình như cặp mắt thơ ngây,
Phấn son bôi xóa, đường cày chân chim?
Vật vờ trong kiếp phù sinh,
Hơn, thua, được, mất… nổi – chìm… hư không!
Ngoảng đầu, Trời thẳm mênh mông,
Cúi đầu, sông biển trào dâng luân hồi …
Cao xanh lặng xuống kiếp người,
Ai thức ngủ? Ai giữ lời nghìn năm?
Còn ai mê mệt tình, danh?
Nhỏ nhoi chữ lợi, tranh giành đục trong?
Chói lòa cầu lửa phương Đông,
Kìa, bông Mai nắng,
Xoay trong Thiên Hà…
Anh Vũ
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa và Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Xem thêm: