Thơ vịnh “Nước”: Đức khiêm nhường đến lạ lùng, Tâm vì trời đất tận cùng sáng trong
Có khi ướt, có khi khô Khi róc rách, khi lặng lờ chảy qua Khi cao mây trắng trời xa Khi sâu tới đáy biển và hang sâu Khi trong suốt, lúc đục ngầu Những nơi thấp nhất nước chầu về quanh Qua núi xanh, xuống đồng xanh Khi trong chum vại, khi thành suối sông Đức khiêm ...