Đại Kỷ Nguyên

3 kiếp luân hồi của hoa bồ đề: Tháng năm vần vũ kiếp người, chìm trong nhân thế thấy đời hư vô

Tôi là đoá bồ đề trên cây bồ đề, lạnh lùng nhìn bụi trần ngàn năm chốn nhân thế. Rồi một ngày quên nguyện ước tu hành, tôi luân hồi thành kẻ phàm trần, chỉ để nắm tay một người đi khắp nhân gian…

Tôi là một đoá hoa trên cây bồ đề, từng chứng kiến Đức Phật ngồi toạ thiền mà thành đạo. Từ thuở ấy, biết bao nẻo xuân qua, biết mấy mùa lá rụng, mây bay vần vũ, gió cát mịt mùng, vạn vật vô thường, nhân gian biến đổi, lòng người cũng theo đó mà trở nên suy đồi… Nhưng tôi lại được hào quang của Đức Phật làm thanh tịnh. Tôi đã ở đây, mượn thân phận đoá hoa bồ đề mà thành tựu chính mình, bước ra khỏi cái huyên náo của thế gian để làm một sinh mệnh thuần khiết nơi đất Phật.

Rồi một ngày…

Khi hừng đông vừa thức giấc, những tia nắng sớm mai chiếu xuyên qua kẽ lá nhắc tôi một ngày mới bắt đầu. Tôi ngơ ngác nhìn những giọt sương đêm chan hoà vào nắng, thì bỗng đâu, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến làm tôi chú ý.

Trên lưng ngựa là tráng sĩ độ tuổi đôi mươi, thân mặc áo bào, vai mang cung tên, chiếc áo choàng trắng phau trên vai chàng tung bay phấp phới. Tráng sĩ phi ngựa đến gốc cây bồ đề, mắt dõi nhìn xa xa. Tôi lần theo hướng chàng nhìn mới biết, thì ra, chàng đang đuổi theo chiếc kiệu hồng phía bên kia ngọn đồi. Chiếc kiệu ấy chạy lọc cọc suốt cả đêm hôm trước, khiến tôi không sao chợp mắt được. Đến giờ thì kiệu hồng đã nằm cách hai quả đồi, dẫu tráng sĩ có chắp thêm đôi cánh chim ưng thì cũng không sao đuổi kịp được.

“Chà, một chiếc kiệu chẳng đâu vào đâu đã làm ta mất ngủ, giờ lại thêm cái anh chàng này nữa!”. Tôi thoáng nghĩ vu vơ, định bụng rồi sẽ không để tâm đến chuyện ngoài lề ấy nữa.

Và tráng sĩ, dường như cũng hiểu rằng điều gì đang diễn ra, nên chàng quyết định dừng chân, con ngựa cũng theo ý chủ nhân mà lững thững từng bước chậm chạp trên đường về. Vừa được một đoạn, tráng sĩ ngẩng đầu, ánh mắt ngước lên trời như chất chứa cả ngàn nỗi nhớ.

Ánh mắt của tráng sĩ đã làm cho trái tim của đoá hoa bồ đề xao xuyến… (Ảnh: pinterest.com)

Và khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại.

Một ánh nhìn lưu luyến, một giọt lệ chơi vơi, giấu kín ngàn vạn vì tinh tú dưới hai hàng mi của chàng. Trong khoảnh khắc, khắp đất trời chỉ còn lại đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy. Tráng sĩ đứng bên hồ sen, mặt hồ lay động in bóng chàng trên sóng nước.

Cũng kể từ đó, trần niệm nổi lên, trong đoá bồ đề thanh tao đã dấy lên một mối tình với người tráng sĩ.

Tráng sĩ đã cưỡi ngựa đi rồi, mà hoa bồ đề vẫn nhìn theo bóng chàng không chớp mắt. Rồi tôi, từng kiêu hãnh là đoá hoa duy nhất nở ngàn năm, nay lại vì một nỗi tương tư mà cứ thế lụi tàn.

Khi nguyên thần của tôi bước ra khỏi cái xác hoa tàn úa, tôi đến trước Đức Phật và nói:

– Thưa Đức Phật, xin hãy cho con được hoá kiếp làm người…

Đức Phật đã thấu tỏ nỗi lòng của tôi, Ngài nói:

– Con đã tu hành trên cây bồ đề cả nghìn năm, nay cớ sao lại để cho dục niệm làm hỏng mất công quả tu hành?

– Xưa kia ngự trên cây bồ đề, con cứ ngỡ đã rời xa mọi thứ của phàm trần, nay mới thấy ái tình khó có thể buông bỏ được. Ngàn năm tu hành, con đã nếm trải đủ mọi bi hoan sầu khổ, nhưng chưa hề biết thế nào là tình ái, vậy mong Đức Phật từ bi cho con được một lần nếm trải, cũng không uổng một chuyến du hành.

– Được, vậy ta sẽ giúp con toại nguyện. Có điều nhân gian hiểm ác, ta cho con ba chữ này làm vật hộ thân. Nhưng không được dùng cả ba chữ cùng một lúc, mà mỗi kiếp luân hồi con chỉ được dùng một chữ mà thôi.

Tôi vâng lời Phật, mang theo ba phong thư có chứa chữ vàng háo hức bước vào cửa luân hồi.

Kiếp sống thứ nhất: Phú

Tôi mở phong thư thứ nhất, trên đó viết: “Phú”. Và quả thật, ngay từ khi sinh ra tôi đã được sống trong nhung lụa. Kiếp ấy tôi là tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt, gia tộc đã có ba đời làm quan, bảy đời làm tướng, đời nào cũng công danh hiển hách. Nhà họ Vương chúng tôi thường qua lại với họ Mạnh, hai bên ngầm định sẽ có ngày kết thông gia.

Lần đầu tiên gặp Mạnh Phong công tử, tôi đã thấy rung động mãnh liệt trong lòng. Mạnh công tử cao lớn, là bậc võ tướng bên cạnh hoàng thượng. Nhìn chàng bắn cung, tôi chỉ ước được làm cây cung trên lưng, để ngày ngày được theo chàng vào rừng săn bắn. Nhìn chàng múa kiếm, tôi chỉ mong được làm thanh bảo kiếm bên hông, để ngày ngày được cùng chàng rong ruổi sa trường.

Không những lòng tôi mong mỏi, mà cha mẹ hai bên cũng tác thành, chỉ cần chờ một cái gật đầu ưng thuận của chàng. Vậy mà chàng chẳng bao giờ đoái hoài đến tôi. Tôi là tiểu thư khuê các, môn đăng hộ đối, có địa vị, có danh vọng, lại là niềm ao ước của các công tử vương tôn trong triều… Duy chỉ có chàng!

Dù tôi là tiểu thư khuê các, có địa vị, có danh vọng nhưng chàng chẳng bao giờ đoái hoài đến tôi. (Ảnh minh hoạ: youtube.com)

Mặc dù Mạnh Phong công tử luôn cương quyết cự tuyệt, nhưng hôn phối vẫn buộc phải tiến hành dưới sức ép của cha mẹ và của cả hoàng thượng. Khi rượu cạn tiệc tan, chỉ còn hai chúng tôi trong phòng hoa chúc, chàng mới kể cho tôi mối tình thầm lặng mà chàng dành cho a hoàn của mình, người đã túc trực bên chàng suốt những ngày chinh chiến.

Cô gái ấy, dẫu không có danh vọng, không địa vị, không tiền tài, cũng không học thức, nhưng lại là bậc tài hoa uyên bác, thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nghe chàng đọc sách mà thuộc hết mọi chuyện kim cổ đông tây. Chính cô gái ấy đã hiến kế cho chàng để vượt qua mọi cạm bẫy trên sa trường.

Tôi nghe câu chuyện của chàng mà trái tim tan vỡ. Tôi đã có duyên gặp gỡ, lại có phận làm vợ chồng, vậy mà vẫn không thể giữ được trái tim chàng bên mình.

Kiếp sống thứ hai: Trí

Kiếp sống thứ nhất của tôi quá ngắn ngủi, vì một nỗi thương lòng mà tôi ốm nặng rồi cũng sớm lìa đời. Tôi nhận ra rằng, tiền bạc, danh phận, hết thảy chỉ là vật ngoại thân. Nữ nhân không cần tiền, mà cần trí, mới có thể níu giữ những gì thuộc về mình.

Và như thể Đức Phật hiểu suy nghĩ này của tôi, phong thư thứ hai là chữ “Trí”.

Từ nhỏ tôi đã là một cô gái thông minh thiên bẩm, nói năng thì sắc sảo, suy nghĩ thì hơn người, về tài năng thì tinh thông đầy đủ cả thi, hoạ, cầm, kỳ. Mỗi lần tôi đi đâu, các bạn nam trong trường đều đứng dạt sang hai bên, có người thầm ngước nhìn từ xa, có người không tiếc lời khen ngợi. Nhưng lời khen ấy không phải dành cho tôi, mà là…

Chẳng là, tôi luôn đi cùng cô bạn thân Vân Nhi. Vân Nhi không tài giỏi, học lực rất bình thường, nhưng là một cô gái xinh đẹp và rất mực dịu dàng. Trái ngược với vẻ sắc sảo của tôi, Vân Nhi lại có phần ngây ngơ trong sáng, đôi lúc còn có chút ngốc nghếch nữa. Hai chúng tôi, một người là hoa trên bút, còn một người lại là hoa trong ánh mắt của những kẻ si tình. Dĩ nhiên, Vân Nhi mới thực sự là đoá hoa may mắn ấy.

Trong lần tham gia hội viết văn của trường, tôi tình cờ gặp một nam sinh lớp trên. Tôi nhận ra ngay đó là chàng, người mà tôi vẫn hằng tìm kiếm. Anh chủ động làm quen, và chuyện trò với tôi rất chân thành. Vì cả hai cùng chung niềm đam mê văn thơ, nên chúng tôi rất nhanh chóng hoà hợp. Kể từ đó, cùng với Vân Nhi, chúng tôi thường xuyên gặp gỡ như ba người bạn, chỉ có điều anh thường cởi mở nói chuyện với tôi, còn khi đứng trước Vân Nhi, anh lại khá kiệm lời.

Sau hơn 1 năm quen biết, anh phải lên đường nhập ngũ. Trước khi chia tay, anh hẹn gặp riêng tôi ở con đường hoa sau trường. Chao ôi, cả dòng sông khắc khoải, cả dòng sông đợi chờ, tôi đã phải dồn nén tình cảm biết bao ngày tháng qua. Tôi chỉ mong trước khi tiễn anh lên đường, tôi có thể nói ra những lời tự sâu thẳm lòng mình.

Gặp tôi trên con đường hoa, gió heo may hun hút, từng chiếc lá vàng lả tả bay trong gió, anh vội vã trao cho tôi một phong thư, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành và nói:

– Có điều này anh đã giấu kín trong lòng mình…

Trái tim tôi như thắt lại!

– … Anh tin em là người hiểu anh nhất nên vẫn chờ anh chủ động nói ra. Nhưng lâu nay anh chưa dám nói là vì luôn sợ bị cự tuyệt…

Thình thịch, thình thịch, tôi hồi hộp như thể tất cả chỉ là mơ.

– … Hôm nay phải lên đường nhập ngũ, anh sợ rằng nếu không nói thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa…

Trong tôi, những giọt lệ chỉ chực trào lăn xuống má, nhưng tôi cố kìm lại. Hạnh phúc này, giống như một giấc mơ.

– … Vì vậy anh đã viết lại tất cả những gì tận đáy lòng mình vào lá thư này…

Đôi mắt tôi lấp lánh hàng vạn tia nắng mai, còn trái tim thì sắp vỡ oà trong niềm hạnh phúc!

– … Phiền em giúp anh trao lại cho Vân Nhi. Em hãy thay anh nói với Vân Nhi rằng anh không có đủ dũng khí để thổ lộ trực tiếp với cô ấy, mong cô ấy lượng thứ, và hãy hiểu cho tấm chân tình của anh.

Giấc mộng hồng tan biến, tôi chỉ muốn được hoá thành làn gió bay đi. Tại sao, tại sao lại là Vân Nhi? Tôi đón lấy phong thư, quay bước trở về mà hai hàng nước mắt như mưa.

Tôi cảm thấy hụt hẫng, thất vọng, trái tim như tan vỡ. Tôi đón lấy phong thư quay bước đi với hai hàng lệ lăn dài trên gò má. (Ảnh minh hoạ: youtube.com)

Kiếp sống thứ ba: Sắc

Sau mối tình tan vỡ của kiếp sống thứ hai, tôi tự hỏi lòng mình: Phải chăng, nam nhân dựa vào trí, nữ nhân dựa vào sắc? Dung mạo mỹ miều, cử chỉ đoan trang, tính tình hiền thục… ấy mới là sức mạnh của nữ nhi?

Tôi nóng lòng mở phong thư thứ ba, cũng là phong thư cuối cùng. Trời cũng chiều lòng người, trên đó viết: “Sắc”. Tôi gấp lại phong thư, lòng đầy hộp hộp, vững tin bước vào cửa luân hồi.

Ngay từ khi sinh ra tôi đã được gọi là công chúa nhỏ, ai ai nhìn thấy cũng chỉ muốn ôm ấp bế bồng. Lớn lên, càng ngày tôi càng xinh đẹp, người ta vẫn nói sắc đẹp có thể khiến hoa nhường nguyệt thẹn, cá lặn chim sa, nhưng tôi chỉ ước ao được là bông hoa ven đường sớm tìm thấy vầng dương của mình.

Và, vầng dương ấy cũng không ở đâu xa xôi, mà chính là chàng kỹ sư ở ngay cạnh nhà tôi. Anh mới trở về nước sau hơn 10 năm du học bên trời Tây. Anh cao ráo, trắng trẻo, mắt đeo cặp kính cận, khuôn mặt anh tuấn, và đặc biệt là có ánh nhìn vô cùng ấm áp. Vừa gặp anh lần đầu, trong tôi đã rung động mãnh liệt, một cảm giác khắc khoải khiến trái tim tôi loạn nhịp. Tôi gần như không dám đối diện với anh, không dám mở lời, bởi nỗi hồi hộp khiến trong tâm tôi không sao tĩnh lại được.

Tôi cứ giấu kín nỗi tương tư và mơ mộng suốt ba năm, cho đến một ngày…

…chính anh lại là người tỏ tình trước! Thật sao? Là thật vậy sao? Giấc mơ đã trở thành hiện thực rồi sao? Ba trăm năm nhân thế, ba trăm năm đợi chờ, có thật là tôi đã nắm giữ được trái tim chàng? “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, kiếp sống này quả không uổng một chuyến luân hồi!

Anh ấy đã tỏ tình với tôi trước, tôi tự hỏi lòng mình rằng đây là sự thật sao? Bao nhiêu kiếp đợi chờ, có thật là tôi đã nắm giữ được trái tim chàng? (Ảnh minh hoạ: medium.com)

Nhưng ông Trời đã cho ai quá dễ dàng thì cũng rất nhanh chóng lấy lại của người ta điều ấy. Ái tình từng khiến người ta say trong mơ thì cũng khiến người ta phải ngỡ ngàng khi mộng tỉnh.

Ngay trước lễ kết hôn của chúng tôi một tuần, tôi nhận được tin sét đánh: Anh đã tử nạn trên công trường. Lễ cưới hóa thành lễ tang, và “góa phụ chưa một ngày làm vợ” đã không thể trụ vững nổi trước nỗi đau quá lớn của đời người, tôi nằm trên giường bệnh mê man, mê man.

Trong mộng mị, tôi nhận ra mình đang đứng dưới Hoàng Tuyền, trước mặt là Mạnh Bà. Tôi vội vàng chạy đến, khẩn khoản thưa hết lòng mình:

– Lão bà bà, xin hỏi bà có thấy chồng sắp cưới của tôi đi qua Vọng Hương đài này không?

Mạnh Bà nhìn tôi khẽ gật đầu.

– Vậy, nếu chàng chưa uống canh vong tình, xin hãy cho tôi được gặp lại chàng lần cuối.

Mạnh Bà trả lời:

– Duyên đến là mây tụ, duyên hết là mây tan, số phận đã định rồi, cô còn lưu luyến làm chi cho thêm đau lòng?

Nhưng thấy tôi quá nặng tình, Mạnh Bà bèn ưng thuận cho gọi chàng đến.

Khi chàng đến, vẫn là dáng hình ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nhưng ánh nhìn không còn được như xưa. Chàng bình thản nhìn tôi và nói:

– Ta đã trả xong mối tình ba đời ba kiếp của nàng rồi, cớ sao nàng còn theo ta tới tận nơi địa phủ này? Vân Nhi đã phải đợi ta quá lâu rồi, ta phải đi tìm Vân Nhi của ta đây!

Nói rồi, chàng uống cạn chén canh vong tình, rồi lạnh lùng quay đi. Còn tôi, tư dung vẫn mỹ lệ yêu kiều như thế, cử chỉ vẫn thanh nhã dịu dàng như thế, nhưng sắc đẹp này lại không còn giá trị nữa rồi.

Duyên đến là mây tụ, duyên hết là mây tan, số phận đã định rồi, cô còn lưu luyến làm chi cho thêm đau lòng? (Ảnh minh hoạ: tinhhoa.net)

***

Tôi gần như ngã quỵ và không muốn tin vào tai mình. Trong phút chốc, tôi thấy mình trở lại là nguyên thần của đóa hoa bồ đề trên tay Phật. Ngài nói:

– Đến lúc này, con vẫn còn ảo tường vào ái tình cõi thế gian sao? Vậy hãy để ta cho con biết, Mạnh Phong vốn không thuộc về con, mà thuộc về Vân Nhi. Vân Nhi chính là cô gái bên trong chiếc kiệu hồng mà tráng sĩ theo đuổi năm xưa, cũng chính là nữ a hoàn tài trí bên cạnh Mạnh Phong công tử. Kiếp trước, Vân Nhi là dải mây hồng trên núi, còn Mạnh Phong là gió thổi ngoài khơi. Mây và Gió vốn có hẹn ước từ xa xưa, nên vĩnh viễn thuộc về nhau. Còn con, chỉ là đóa hoa trên cây bồ đề, vốn rất thuần khiết thanh cao, đừng nên vì một ngọn gió thoảng qua mà ngả mình theo gió, dễ nhuốm bụi trần!

Rồi Đức Phật thu lại ba phong thư trên tay tôi, Ngài nói tiếp:

– Người thường mê trong danh – lợi – tình, cho nên mới coi phú quý, vinh hoa, tài năng, và dung mạo là vật hộ thân. Nhưng hãy xem, “Phú” có giúp con hạnh phúc không? “Trí” có làm con thỏa mãn không? Và “Sắc” có cho con thấy là mãi mãi hay không? Là một sinh mệnh trong cõi hồng trần, duy chỉ có tu hành mới là vật hộ thân vĩnh viễn. Tu hành ấy, có thể biến kẻ ngu muội trở nên thông tuệ, khiến kẻ u mê thành người tỉnh táo, khiến kẻ cuồng si sớm được giác ngộ. Ta mong con sớm cắt bỏ trần duyên, đoạn tuyệt giấc mộng kê vàng, mang hành trang gọn nhẹ lên đường, trở lại là đóa hoa bồ đề nơi cõi Phật.

Quả thật, trần duyên cũng giống như kiếp cỏ cây, có ưu nhã khi hoa nở thì cũng phải tiêu điều lúc hoa tàn. Hết thảy mọi tình cảm thế gian, cứ ngỡ là mộng đẹp thì đều không tránh khỏi tuế nguyệt xoay vần, khiến người trong cuộc đành bất lực mà nhìn hoa rơi.

Trở lại làm kiếp bồ đề, mới thấu tỏ tháng năm vần vũ, kiếp người hư vô. Nhưng mặc cho năm tháng vô tình, đóa hoa bồ đề vẫn còn đó, lặng nhìn thế gian là ảo mộng. Mặc cho cát bụi hồng trần, phong ba cuồn cuộn, hãy cứ làm một đóa bồ đề thanh tịnh vô vi.

Ký tên: Một đóa bồ đề

Tâm Minh

Exit mobile version