Có hay không câu chuyện Thiên Đàng – Địa ngục, hay thế giới Thiên Quốc mỹ diệu của Phật Pháp nhiệm màu? Câu hỏi này từng khiến nhân thế ngàn năm băn khoăn trăn trở: giới tu luyện chính Pháp, chính Đạo thì luôn tin đó là ‘Bến quê’ – nơi trở về của ngọn nguồn sinh mệnh, giải thoát mọi khổ đau phiền lụy trong cõi vô thường. Người chưa ngộ Đạo lại coi đó là chuyện huyền bí hoang đường, phi thực tại…
Trong khuôn khổ của loạt bài viết này, chúng tôi không đưa ra lời khẳng định từ cơ điểm khoa học hoặc tôn giáo mà chỉ đơn thuần khách quan giới thiệu lại câu chuyện trải nghiệm của một vị cao tăng – Pháp sư Khoan Tịnh về thế giới Tây phương Cực Lạc. Chuyện được ông kể lại trong buổi thuyết giảng tại núi Nam Hải Phổ Đà (Sin-ga-po) vào tháng 4 năm 1987, ngõ hầu đem tới cho quý độc giả những hình dung thú vị về một cảnh giới nào đó thuộc Thế giới cao tầng. Nếu không tin, các bạn cũng có thể xem như là mình vừa nghe một câu chuyện cổ tích.
“Tây phương Cực Lạc thế giới du ký” được Bút giả cư sĩ Lưu Thế Hoa căn cứ theo lời kể của Khoan Tịnh Pháp sư mà ghi lại, phóng viên thời báo Đại Kỷ Nguyên tổng hợp và giới thiệu.
Ra khỏi ao sen Hạ phẩm tôi lại trì chú, thân như ngồi máy bay lướt gió mà bay lên. Đột nhiên tôi có cảm giác thân mình cũng đang từ từ lớn và cao lên. Hoa sen ở Trung Phẩm quả là to lớn, một đóa sen lớn cỡ tám, chín trăm dặm, bằng như 1 tỉnh ở Trung Quốc.
Bán kính hoa sen có thể lớn bằng từ Tân Gia Ba (Sin-ga-po) đến nửa nước Thái Lan. Toàn hoa sen có thể lớn vậy nên người ngồi trên đó phải lớn tương đương, ta đã biết cao lớn tới cỡ nào chẳng cần phải nói, chư vị cũng biết là phòng xá cung điện ở đây phải lớn đến cỡ nào để tương ứng với hàng vạn chúng sinh vào trong nghe giảng pháp.
Bồ Tát Quán Âm nói:
– Ở Trung phẩm đa số là: phàm – Thánh đồng cư, tứ chúng đều có (tứ chúng là: tăng, ni, thiện nam, tín nữ). Người vãng sinh đến đây hơn người Hạ phẩm một bậc. Lúc sinh thời họ đều có ý niệm ra khỏi Tam Giới. Ở thế giới Ta Bà chịu khổ tu luyện ngoài việc tự tu, còn nỗ lực trong công việc Phật sự, hoặc phó xuất xây dựng chùa tháp, hoặc in ấn kinh sách, hoặc là trùng tuyên Phật pháp, dùng phương tiện khéo để khuyên hóa người khác tin Phật, tin Pháp, giúp đỡ người tu hành tinh tấn, còn cố gắng bố thí, pháp thí, vô úy thí, nghiêm trì giới luật, biết phát lòng từ bi hỉ xả, lúc lâm chung nương Tây Phương tam thành tiếp dẫn, vãng sinh đến ao sen Trung phẩm. Tuy nhiên cách tu trì như trên vẫn có bậc sâu cạn, thế nên ở đây cũng chia làm ba bậc nhỏ: Thượng sinh, Trung sinh, Hạ sinh.
Câu chuyện vừa dứt chúng tôi đã đứng trước một đại điện, tôi đảnh lễ chư vị Bồ Tát nơi đây. Bồ Tát Quán Âm liền dẫn tôi đi tham quan các nơi.
Ôi, ao sen Trung phẩm mới đẹp làm sao! So với Hạ phẩm, sao sen Trung phẩm lại vượt trội hơn cả chục lần! Bốn bên đều được xây bằng bảy báu, hoa sen trong ao phóng ra những tia sắc sáng lung linh cùng nhau ánh lên màu sáng chói lọi hấp dẫn vô cùng. Lạ hơn nữa là hoa này rất nhiều tầng cánh sen, bên trong mỗi tầng đều hiện hình đình đài lầu các, bảo tháp, phóng ra mười mấy thứ ánh sắc, cảnh trí đẹp không sao tả xiết! Người ngồi trên toà sen toàn thân hiện sắc óng ánh, vàng hồng trong suốt, cũng phóng muôn đạo hào quang. Tất cả những người ở đây y phục cùng loạt giống như nhau, tuổi thì cỡ trên dưới hai mươi. Không thấy một đứa trẻ nào hay là một người già nào. Bất giác tôi nhìn lại mình thì thấy bản thân cũng giống như họ, riêng chỉ có Bồ Tát Quán Âm là vẫn giữ nguyên hình tượng Bồ Tát mà thôi.
Tôi hỏi Bồ Tát Quán Âm:
– Thưa Bồ Tát, tại sao cái gì ở đây cũng có hào quang, vật thể màu sắc gì thì phát ra màu ấy, còn thân con người ở đây đều phát ra hào quang giống như nhau vậy?
Ngài trả lời:
– Ở đây tất cả mọi thứ đều được Phật lực của đức Phật A Di Đà tác động. Đức Phật A Di Đà phóng ra vô lượng quang minh phản ánh đến đây khiến tất cả đều phát màu phóng quang chuyển biến, trong thân ông cũng như vậy. Trong mỗi cảnh giới của ao sen cách trang sức và dáng dấp đều giống nhau và cũng một màu, trừ phi chính mình có năng lực thần thông biến hóa ra các dạng khác, bằng không toàn thể đều thống nhất như nhau.
Bồ Tát còn cho biết tuy là Trung phẩm, ở đây cũng có những đóa sen, những lầu các u trầm, ảm đạm, không phát ra hào quang. Nhưng đây không phải là cảnh thực của thế giới Cực Lạc, mà là cảnh giới vô thường mộng ảo do vọng tưởng trong dĩ vãng của từng chúng sinh mà thôi.
Bồ Tát lại chỉ cho tôi xem một tòa lầu các ảm đạm gần đấy, bốn phía của lầu các là vườn hoa rất rộng, trăm hoa đua nở đủ màu sắc, chim chóc trên cành nhảy nhót hót vang, cảnh trí như nhà trưởng giả hào phú. Gia đình này lớn bé già trẻ chừng hai mươi người, tòa đại sảnh có trang thiết thờ Tam bảo, cha mẹ con cái, anh chị em thân quyến tựu lại niệm Phật tụng kinh vô cùng thuần thành và tinh tấn. Lúc ấy Bồ Tát Quán Âm bảo tôi:
– Cái gia đình này hay bố thí hành thiện, từ bi hỷ xả, một số đã vãng sinh vào Trung phẩm Liên hoa, nhưng vẫn cứ vọng nhớ tình cảm xa xưa cho nên thành ra vọng cảnh luôn là như vậy. Bồ Tát còn nói:
– Trong 9 Phẩm hoa sen, mỗi Phẩm đều từ dưới tu lên trên. Khi tu được rồi thì hoa sen sẽ được dời lên ao của Phẩm trên. Cũng giống như tham thiền vậy, sơ thiền tu rồi lên nhị thiền, nhị thiền rồi lên tam thiền, rồi mới tới tứ thiền, lý ấy là như vậy.
Đột nhiên có tiếng chuông reo vang, lầu các này thoáng cái đã biến mất, tất cả trở lại thân thanh niên khoảng 20 tuổi, hiện sắc óng ánh vàng hồng trong suốt, bề ngoài trang sức đều đồng loạt giống nhau. Số người càng ngày càng đông, không thể kể hết, hình thành lên một hội trường to lớn.
Bồ Tát Quán Âm nói:
– Hôm nay ở đây do Bồ Tát Đại Thế Chí và Thường Tinh Tấn Bồ Tát giảng về kinh Pháp Hoa, ông đi nghe chứ?
Tôi trả lời:
– A Di Đà Phật, con rất thích kinh Diệu Pháp Liên Hoa, thưa Bồ Tát.
Nói rồi tôi cùng Bồ Tát Quán Âm bước lên hội trường của Giảng đài, bốn bên đài giảng đều là lan can gắn những hạt châu phóng ra trăm ngàn tia sáng chiếu rọi lung linh. Hai bên có bảy hàng cây báu cao thấu mây xanh. Trên cây cũng có đình đài lầu các và đông đảo các Bồ Tát tập trung trên ấy để nghe giảng kinh. Giảng đài này được xây bằng thất bảo lưu ly cao không biết bao nhiêu trượng, vô cùng trang nghiêm.
Bồ Tát Quán Âm dẫn tôi lên đài. Tôi đảnh lễ hai vị Bồ Tát giảng Pháp, rồi hai vị chỉ tôi ngồi dãy kế bên. Đại Thế Chí Bồ Tát lên bục giảng, lúc ấy không biết từ đâu khói hương xông lên, thơm ngát lan tỏa. Đâu đây du dương tiếng nhã nhạc lưng trời, những con chim muôn màu muôn vẻ nhiều vô số đang bay lượn và hót lên thánh hiệu niệm Phật. Khi tất cả lễ bái xong, Đại Thế Chí Bồ Tát đứng dậy tuyên bố nội dung buổi giảng:
– Diệu Pháp Liên Hoa kinh là căn nguyên của chư Phật thế giới Hoa Tạng, cần phải tu kinh học kinh điển này. Lần giảng trước là giảng tiết thứ nhất, thế nào là kinh Diệu Pháp Liên Hoa, kinh Diệu Pháp Liên Hoa là vô lượng bảo, hôm nay sẽ nói đến tiết thứ hai về tác dụng của Diệu Pháp Liên Hoa kinh…
Ðại khái nói khoảng một tiếng đồng hồ.
Tôi nghe xong trong lòng có chỗ thắc mắc, kinh Diệu Pháp Liên Hoa ở thế gian lưu truyền về văn tự, và câu kinh so với ở trên này là không giống nhau, tôi bèn hỏi Bồ Tát Quán Âm. Ngài cho biết:
– Kinh văn của Kinh Diệu Pháp Liên Hoa ở thế gian tương đối nông cạn dễ hiểu. Ở đây lời lẽ huyền bí hơn, diệu mầu hơn. Tuy vậy dù có huyền bí hay diệu mầu hơn nhưng ý nghĩa chính cũng cùng một thứ thôi. Có thể nói như thế này, người trời không hiểu cảnh giới La Hán, La Hán không hiểu cảnh giới Bồ Tát, Bồ Tát không hiểu cảnh giới của Phật. Khi ông ở đây có thể nghe thấy Bồ Tát giảng kinh chỉ phát ngôn bằng một thứ tiếng. Nhưng thật ra là có trăm ngàn thứ tiếng của tất cả các nước đều được chuyển đến người nghe bằng độc nhất âm điệu của nước mình. Đó gọi là ngôn ngữ Đà La Ni tam muội.
Đến lượt Bồ Tát Thường Tinh Tấn giảng xong, đất trời hiện ra cảnh tượng: không phải nói là một bức tranh mà là một bức tranh vô cùng đẹp mắt không thể nói hay nghĩ bàn được! Rồi từ lưng trời rải xuống là là những đóa hoa tươi thắm đủ màu sắc, và từ hoa chiếu ra muôn đạo hào quang tỏa ra khắp nơi lung linh tuyệt vời. Trong đài giảng tất cả thanh niên đồng thời đứng dậy lấy vạt áo đựng đầy hoa. Lúc ấy nhạc trời đồng nổi lên du dương diệu vợi, âm thanh không biết từ đâu vọng ra vô cùng hùng tráng. Đột nhiên cả ngàn, cả vạn thanh niên áo đỏ ấy đồng loạt lay mình biến thành thanh nữ mặc váy hồng đào, áo màu cốm, lưng đeo đai vàng óng, lần lượt vươn lên múa hát vui thật là vui. Không bao lâu tất cả lại biến thành những đóa hoa sen hiện ra từng sắc màu khác nhau, ánh sáng của hoa sen tỏa ra thật là đẹp! Sen trắng ánh sáng trắng, sen vàng ánh sáng vàng, mỗi hoa phát ra tia sáng của bản chất cánh sen ấy. Lúc này không còn thấy bóng người nào nữa. Thế rồi trên hoa sen lại hiện hình Bồ Tát ngồi ngay ngắn, rồi tiếp đến lại biến thành tháp vàng tháp bạc rọi muôn ngàn hào quang… cảnh sắc nơi đây biến hiện vô cùng tráng lệ và hấp dẫn.
Tôi đang ngắm nhìn một cách xuất thần, tự nhiên trên hư không cả ngàn cả vạn thanh nữ mặc áo màu cốm đi vào. Họ đi xuyên tường xuyên vách, tà áo họ lất phất bay từ trên cao cùng nhau bước xuống. Tôi lấy làm lạ bèn hỏi Bồ Tát Quán Âm về việc tại sao lại có thể đi xuyên qua vách. Bồ Tát Quán Âm cho biết:
– Thế giới Cực Lạc là do nguyện lực của Đức Phật A Di Đà mà hình thành, thánh chất ấy không phải là vật chất, cho nên bất kỳ đình đài, lầu các, cung điện hay bảo tháp núi sông, hoa cỏ cây cối… vật chất đều trong suốt, do đó không có chướng ngại. Có thể đi xuyên qua một cách tự nhiên. Ông không tin thì cứ thử một lần xem.
Tôi y lời bèn chạy qua vách đại điện để thử, rồi đến cột lớn, lan can.. v.v… thân tôi đều đi xuyên qua được. Khi tôi tiếp giáp với vật đó thì là có nhìn thấy vật đó, nhưng nó không cản trở hay vướng vấp thân thể tôi. Cũng như ở thế gian chúng ta biết khối nước do mặt thoáng của hồ nước tạo thành, nhưng ta có thể đưa tay vào nước rất tự nhiên mà không bị cản trở. Tiếp đó, Bồ Tát Quán Âm lại dẫn tôi đến hai chỗ kỳ quan nữa là Bát Đại Cảnh Sơn và Hoa Tạng Thế Giới để tham quan.
Đôi chút luận bàn:
Từng nghe Phật Pháp có giảng đại ý rằng: Các tầng trời khác nhau là có các không gian khác nhau, các không gian khác nhau lại triển hiện ra các Thế giới Thiên quốc và các thể sinh mệnh khác nhau. Tầng thứ càng cao, không gian càng lớn, cảnh sắc lại càng thù thắng, mỹ diệu khôn cùng…
Tuy nhiên muốn đột phá lên những tầng không gian cao hơn thì phải có sự đề cao về cảnh giới sinh mệnh. Muốn đề cao về cảnh giới sinh mệnh thì phải tu luyện lên cao tầng. Muốn tu luyện lên cao tầng thì phải đắc được Đại Pháp để chỉ đạo tu luyện lên cao tầng và đồng hóa với đặc tính: Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ. Tu luyện lên đến tầng thứ nào thì mới có thể nhìn thấy được những triển hiện của Phật Pháp tại tầng thứ đó (trở xuống).
Phải chăng cũng bởi như vậy nên trong câu chuyện, đức Quán Thế Âm Bồ Tát mới giảng cho Pháp sư Khoan Tịnh rằng: “Có thể nói như thế này, người Trời không hiểu cảnh giới La Hán, La Hán không hiểu cảnh giới Bồ Tát, Bồ Tát không hiểu cảnh giới của Phật”…
Lại nghe nói, cảnh sắc nơi thế giới Cực Lạc mà pháp sư Khoan Tịnh từng thấy cũng chỉ là do uy lực của Phật Pháp đã từ bi triển hiện cho ông những gì mà ở cảnh giới sở tại của vị Pháp sư này đáng nên được thấy mà thôi.
Cảnh tượng tại cõi Trung phẩm Liên hoa đã mỹ diệu khôn tả như vậy, thử hỏi cảnh giới nơi Thượng phẩm Liên hoa còn kỳ diệu và huyền bí đến cỡ nào? Kính mời quý độc giả và các bạn đón đọc tiếp kỳ sau.
Còn tiếp…
Đường Phong