Đại Kỷ Nguyên

Chuyện du ngoạn địa ngục ly kỳ của một người vô Thần

Câu chuyện du ngoạn địa ngục của một người vô thần

Ảnh minh họa: Shutterstock.

Tôi là một cán bộ đã nghỉ hưu. Trước đây, bởi ảnh hưởng và thấm nhuần sâu sắc thuyết vô thần luận nên chưa bao giờ tin có Thần Phật, ma quỷ, càng không tin có thiên đường và địa ngục. Tuy nhiên, một lần mộng du đã làm thay đổi hoàn toàn quan niệm của tôi…

Đó là vào ngày 10 tháng 4 năm 2005, lúc đó khoảng ba giờ sáng, tôi có một giấc mơ vô cùng chân thực và ly kỳ. Trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, tôi nhìn thấy có 2 người âm sai dưới địa phủ tới tìm. Một người đội chiếc mũ cao, mặc bộ quần áo trắng, với chiếc lưỡi đổ dài thò ra khỏi miệng, dài xuống tận ngực, tay cầm một chiếc xích sắt lớn. Một người khác có cái đầu kỳ lạ, hai bên đỉnh đầu nhọn hoắt, ở giữa lõm vào trong, mặc bộ quần áo màu đen, tay cầm lệnh bài. Nhìn thấy sự xuất hiện của quan âm sai trọng bộ dạng này, trong tâm tôi vô cùng sợ hãi, chân tay run bần bật. Sau này tôi mới biết, đây chính là hai vị Hắc Bạch Vô thường mà nhân gian từng đề cập. 

Hai vị quan âm sai bảo tôi đi theo họ, tôi hỏi: “Tôi không phạm tội gì, sao phải đi với các ông?”. Hắc Vô Thường nói: “Ngươi cứ đi theo chúng ta thì sẽ rõ”. Không còn cách nào khác, tôi miễn cưỡng ngồi dậy đi theo họ. Ban đầu đường còn khá sáng, nhưng càng đi càng tối, càng đen. Tôi nhìn thấy hai bên đường có những chiếc bàn dài, trên bàn để vài cái bát to, có nhiều người ngồi trên ghế băng gỗ uống nước. Họ đều quần áo rách rưới, tả tơi, nữ giới tóc tai bù xù, nước trong bát đều rất bẩn, đục ngầu giống như bùn lầy. 

Sau khi đi được một đoạn, sắc trời lập tức sáng lên, chúng tôi dường như đang bước vào một căn phòng cực kỳ rộng lớn. Lúc này, tôi nhìn thấy một chảo dầu lớn trên mặt đất, đường kính khoảng năm mét. Dầu trong chảo đang sôi lăn tăn, hơi nóng bừng bừng như có thể thiêu đốt tất cả. Hai quỷ tốt đầu nhọn cởi trần, quấn vải từ eo xuống đang ném những tội hồn vào chảo. Một lúc lại ném 4, 5 tội hồn, cứ mỗi lần ném vào lại nghe thấy những tiếng kêu vô cùng thảm thiết, thê lương ‘mẹ ơi’. Tình cảnh làm tôi khiếp sợ tới không dám nhìn tiếp mà nhắm nghiền mắt lại.  

Hai vị âm sai tiếp tục dẫn tôi đi về phía trước, tại đây tôi lại nhìn thấy rất nhiều tội hồn bị trói vào một cây cột. Tại đây có những con quỷ tay cầm những con dao sắc nhọn, hoặc móc mắt, cắt lưỡi, mổ bụng moi tim những linh hồn bị tôi. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng vào chói tai tới làm đầu óc tôi trở nên tê dại, sợ hãi. 

Lại đi về phía trước, tôi nhìn thấy hai gian phòng rất rộng, trong đó có nhiều vong hồn cả nam và nữ không mặc chút gì, gầy như que củi, không ngừng kêu la ‘Đói, đói’. Nhìn thấy tôi đi tới, họ không ngừng vươn tay qua khe lan can sắt kêu gào khẩn cầu: “Cho tôi chút gì ăn với, cho tôi một ít thức ăn đi”. Tôi sờ sờ vào túi áo mình, không mang gì theo cả. Một vị quan âm sai nói: “Họ là như vậy, ngươi không cần quản”.

Đi về phía trước một đoạn, tôi lại nhìn thấy biển lửa rộng lớn tới không có biên giới, ngọn lửa rực cháy, bùng bùng. Trong biển lửa là vô số những tội hồn đang dãy dụa, kêu la thảm thiết, không khí bốc lên khét lẹt, tình cảnh sợ hãi thê thảm tới làm người ta nhìn mà phát hoảng, đau lòng. 

Lại đi về phía trước, tôi nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện hai ngọn núi đao. Mỗi ngọn núi có các bậc thang vắt ngang với hơn 30 con dao, lưỡi dao sắc bén, hướng lên trên. Những quỷ âm sai dơ cây chùy của mình buộc các tội hồn phải leo lên núi. Có tội hồn chân vừa bước lên máy chém, lòng bàn chân lập tức bị cắt tới bật máu tơi, leo lên được 3 con dao thì bị rơi xuống.

Tôi thực sự sợ hãi run rẩy tới không muốn đi tiếp, tôi nói với hai vị Hắc Bạch Vô Thường mình muốn đi về, nhưng họ không đồng ý, giục tôi tiếp tục tiến về phía trước. 

Đi về phía trước một lát, tôi thấy một cái vực rất sâu, đường kính chừng bốn mét, trong đó có rất nhiều tội hồn cả nam và nữ thân thể không mặc chút gì, bị rắn độc, bọ cạp cắn xé. Từ trong đó vọng lên những âm thanh thảm thiết sợ hãi ‘Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con’. Cách đó không xa, tôi nhìn thấy rất nhiều quỷ sai đang ép những tội hồn uống nước tiểu. 

Tôi nói tôi không muốn xem cái gì nữa, khăng khăng đòi quay lại. Hai vị quan âm sai đưa tôi đến một đại điện rộng lớn, âm u. Trung tâm điện có để một chiếc bàn tương tự như cái được dùng để các vị quan thời cổ đại thẩm tra. Ngồi trên đó là một vị quan đầu đội mũ ô sa, mặc quan phục như thời cổ đại, mặt đen không đen, xanh không xanh, với bộ râu dài tới ngực. Tôi cho rằng đây chính là Diêm La Vương trong các câu chuyện dân gian hay đề cập. 

Bên trái ông là một ông lão râu tóc bạc phơ, bên phải là một đồng tử tay cầm cái phất trần. Đứng hai bên là hai hàng quan âm sai, tay cầm binh khí, đầu đội mũ cao, một người hơi lùn, ăn mặc gọn gàng giống như trang phục của nha dịch trong quan phủ thời cổ đại. 

Có một vị quan sai trong điện bảo tôi quỳ xuống nhưng tôi không quỳ. Diêm Vương hỏi: “Nhà ngươi phạm tội gì?”. Tôi nói, tôi không phạm tội gì cả, tôi muốn về nhà”. Diêm Vương lật đi lật lại sổ ghi chép hồi lâu rồi nói: “Hãy đưa người này về lại dương gian. Ngươi quay trở về hãy kể lại những gì mắt thấy tai nghe cho con người thế gian. Hãy nhớ rằng, chết không phải là hết, những tội nghiệp con người gây ra khi sống trên trần gian đều phải chịu tội dưới này”. 

Nhiều người đã từng nghe qua câu “Trời cao không tuyệt đường người”, nhưng không phải ai cũng chiêm nghiệm được ý tứ sâu xa của nó.

Còn có một câu chuyện kể về Lữ Thanh sống vào thời nhà Minh. Anh thường thích nói về những chuyện dâm uế và hay nhìn lén phụ nữ, tùy tiện dùng mắt và miệng tạo nên dâm nghiệp, hành vi hết sức phóng đãng trụy lạc. Đã 30 tuổi rồi mà gia cảnh của anh vẫn vô cùng bần cùng, hai người con trai cũng lần lượt chết sớm. Một ngày nọ, Lữ Thanh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Anh ta gặp lại ông nội ở dưới âm phủ. Ông nội rất tức giận nói với anh ta:

 “Hai thế hệ trong gia đình chúng ta đã tích đức hành thiện, trong mệnh lẽ ra đã có rất nhiều tài phú, không ngờ ngươi tham luyến mỹ sắc, khẩu nhãn đều tạo nghiệp, phúc báo đã sắp hết rồi. Ta e rằng nếu cứ tiếp tục phạm tội tà dâm xấu xa, thì Lữ gia chúng ta sẽ tuyệt tự, không còn hy vọng gì nữa. Chính vì vậy ta đã cầu khẩn Diêm Vương bắt nhà ngươi xuống âm tào địa phủ sớm hơn để nhìn thấy phạm tội tà dâm sẽ bị trừng phạt như thế nào”.

Lữ Thanh nói: “Con nghe nói ai gian dâm với vợ của người khác, thì người đó sẽ bị báo ứng tuyệt hậu. Thực ra con cũng rất sợ bị báo ứng như thế, cho nên con chưa từng phạm tội đó”.

Nghe thấy vậy, một quan viên của âm phủ liền nói chen vào:

“Tuyệt hậu mới chỉ là hình phạt nhẹ nhất đối với tội tà dâm mà thôi. Nếu là người nữ chủ động đến dụ dỗ, bản thân mình biết sai mà lại không khước từ, thì tội nghiệp đó đã đủ để bị báo ứng tuyệt tự rồi. Nếu như là tự mình nhiều lần dụ dỗ ép buộc người nữ, hãm hại vợ của người khác, thậm chí phá thai hay sát hại vợ hoặc chồng của người khác, thế thì hình phạt còn đáng sợ hơn rất nhiều”.

Quan viên này nói tiếp: “Đối với việc trừng phạt tội tà dâm, pháp luật tại dương gian quá khoan dung, nhưng pháp luật tại âm gian là tối nghiêm. Con người hễ động một dục niệm tà dâm thôi, thì đã tính là tội nghiệp rồi. Tam thi thần liền trình báo, Táo Quân và Thành Hoàng liền xem xét tấu minh, nếu họ che giấu hoặc bỏ sót thì họ cũng phạm tội rất lớn. Hôm nay ngươi thử xem những kẻ phạm tội này bị xét xử như thế nào thì sẽ biết”.

Một lát sau, lũ quỷ đưa các phạm nhân phạm tội tà dâm lên thượng điện. Họ đều bị mang gông xiềng và phải quỳ dưới đất.

Diêm Vương bắt đầu nghiêm nghị tuyên án từng người một. “Người này sẽ trở thành kẻ ăn mày bị điên và bị câm trong kiếp tới. Người này sẽ chuyển sinh thành một kỹ nữ bị mù. Người này sẽ phải làm trâu trong hai kiếp. Người này sẽ phải làm heo trong mười kiếp…”

Sau đó, lũ quỷ áp giải những người phạm tội đi đầu thai. Lữ Thanh tận mắt chứng kiến mà thấy sợ hãi sởn tóc gáy.

Quan viên của âm phủ nói với anh ta: “Vẫn còn có những hình phạt đáng sợ hơn nữa. Ngươi nhất định không được vì thèm muốn khoái lạc trong chốc lát mà đánh mất sinh mệnh của mình. Phải tránh sắc giống như tránh mũi tên bắn vào ngươi vậy. Hơn nữa, hãy viết xuống những gì đã chứng kiến, để khuyên giải thế nhân đừng phạm tội ác này nữa”.

Ngay sau đó, Diêm Vương liền thả cho Lữ Thanh trở về dương gian. Lữ Thanh viết cuốn Du Minh lục (những ghi chép về chuyến đi xuống âm phủ), đã được sao thành một ngàn bản để cảnh tỉnh thế nhân. Ngoài ra, anh ta còn không ngừng nỗ lực hành thiện.

Khi Lữ Thanh 40 tuổi, anh ta liên tiếp sinh được hai người con trai. Gia đình anh ta lại trở nên rất giàu có.

Theo Văn Tinh, Secret China
Kiên Định biên dịch

Video: Rốt cuộc sổ sinh tử của Diêm Vương ghi chép những gì?

Exit mobile version