Đại Kỷ Nguyên

Thái độ của bạn với cuộc sống này như thế nào thì đó chính là cuộc đời mà bạn chọn

Trên đường đời của nhân sinh, thường thường sẽ đụng phải rất nhiều vấn đề khó khăn không thể giải quyết, mà có lẽ cũng không phải là không giải quyết được, chỉ là, bạn vẫn không nghĩ thông suốt mà thôi…

Đại Minh là một người rất giàu có, nhưng anh lại cảm thấy cuộc sống này không có chút gì thú vị cả. Tuy anh muốn gì có nấy, nhưng luôn cảm thấy bản thân vẫn rất trống rỗng, không vui, nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là bởi nguyên cớ gì.

Một hôm, có một người ăn xin gõ cửa nhà anh xin ăn, người giúp việc thấy vậy liền vội vàng xua đuổi, nét mặt của người ăn xin bỗng chốc chuyển từ hy vọng sang tuyệt vọng. Bất giác, trong giây phút đó, không hiểu tại sao Đại Minh lại cảm thấy rất khoan khoái trong lòng. “Có lẽ đây chính là điều duy nhất trên đời khiến mình cảm thấy vui vẻ”, Đại Minh thầm nghĩ.

(Ảnh minh họa: internet)

Kể từ đó Đại Minh trở nên độc đoán, khó tính đến nỗi khó hiểu, thường xuyên quát nạt, la mắng vô cớ người khác. Bạn bè lúc đầu còn tưởng Đại Minh đang có chuyện gì trong lòng nên cũng thông cảm, nhưng sau họ nhận ra Đại Minh không có chuyện gì cả, chỉ là thích hành xử như thế nên dần dần xa lánh.

Một lần nọ, khi đi ra ngoài dạo chơi một mình, Đại Minh bỗng nhìn thấy một ông lão nhặt ve chai rất kỳ lạ, khuôn mặt của ông dường như tỏa ra một loại ánh sáng dìu dịu, còn trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười.

“Kỳ lạ. Loại người kiếm sống bằng việc nhặt ve chai này, sao lại có thế cười hạnh phúc được như thế? Dường như sống rất là vui vẻ vậy“, Đại Minh thầm nghĩ rồi quyết định mời ông lão về dinh thự của mình để ông có thể tận hưởng chút lạc thú thế gian. Chưa được mấy ngày, Đại Minh liền sai người tống cổ ông lão ra ngoài đường.

“Đưa ông ta lên thiên đường vài ngày rồi trả lại địa ngục, xem thử tâm trạng của ông thế nào, nói không chừng còn sẽ khiến ông hoài nghi ý nghĩa cuộc sống của mình ấy nữa chứ, ha ha ha!“, Đại Minh đắc chí.

Mấy ngày sau Đại Minh một mình đi ra chỗ lần trước, nhưng điều khiến anh không thể ngờ là, ông lão này vẫn vui vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cặm cụi nhặt những thùng carton như thường.

“Con người này thật phi phàm, sống trong hoàn cảnh cực khổ như vậy mà vẫn lạc quan được”, Đại Minh thầm nghĩ và có chút khâm phục liền mời ông lão về nhà mình chơi một lần nữa.

Ông lão. Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, ngày tháng còn lại cũng chẳng bao nhiêu, lẽ nào ông không cảm thấy cuộc đời này vốn đã cùng đường rồi sao?”, Đại Minh hỏi.

“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu về sự chiêu đãi của mấy ngày trước. Cậu có muốn nghe thử câu chuyện của tôi không?”.

Đại Minh gật đầu.

Ông lão bắt đầu kể:

“Năm tôi 40 tuổi, có một công việc khá ổn định, hơn nữa cũng có một người vợ rất là xinh đẹp. Thế nhưng khi đứa con đầu lòng của chúng tôi chào đời thì mọi thứ bỗng chốc đều thay đổi…

Vì sinh muộn nên con trai chúng tôi bị thiểu năng trí tuệ, thế là chúng tôi bắt đầu cãi nhau, và những cuộc tranh cãi ngày dần nhiều lên. Trong những lần cãi nhau đó, ngoài vấn đề về con cái, đôi bên đều dần cảm nhận được những vết nứt ẩn sâu bên trong, đã bắt đầu manh nha từ trước khi đứa con chào đời… Mọi thứ cứ thế diễn ra, tựa như hai chiếc đũa không ngừng tuột khỏi nhau cho đến khi chúng không còn điểm giao nhau nữa. Chúng tôi ly hôn, sau khi ký tên, cô ấy rời khỏi nhà, tôi vẫn đi làm như cũ, một thân một mình nuôi đứa con khôn lớn.

Mọi người đều nói những đứa trẻ thiểu năng trí tuệ là người hạnh phúc nhất! Chúng không bao giờ phiền não, không tranh đấu với ai, là những người thuần chân lương thiện nhất!

Tôi cũng cảm thấy một cách sâu sắc như vậy. Tôi yêu nó. Nụ cười đơn thuần của nó thường khiến tôi quên đi hết thảy mọi phiền não trong đời. Nhưng 5 năm sau, con trai tôi trong một lần băng qua đường đã bị tai nạn chết… Kể từ ngày nó rời xa tôi, thế giới của tôi như thay đổi hẳn…

Tôi xao nhãng công việc, cả ngày chỉ uống rượu, đắm chìm trong cơn say để quên hết mọi việc. Những ngày tháng như vậy chỉ duy trì được một năm, sau khi tiêu hết tiền, tôi chẳng biết phải làm gì, ngồi thẫn thờ cả ngày ngoài đường, chờ chết.

Trong lúc đang mơ màng như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới đứa con trai bé bỏng của mình. Nhớ lại hồi đó thực ra tôi nuôi nó cũng rất vất vả. Tôi biết ở bên ngoài có rất nhiều những đứa trẻ khác thường xuyên bắt nạt nó, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ, chở che cho nó được. Rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ phải lớn lên, sẽ phải đối mặt với thế gian còn hiểm ác hơn nữa, có lẽ rời khỏi thế gian này cũng là một sự giải thoát với nó. Trong giây phút đó, tôi chợt thấy cuộc đời này không có gì đáng phải tiếc nuối nữa.

Những chuyện ngày xưa bỗng dưng giống như từng thước phim quay chậm hiện ra trước mắt. Lúc đó tôi cũng đột nhiên nhớ tới người vợ trước của mình, vốn dĩ mấy năm nay tôi cũng rất nhớ cô ấy. Tôi nghĩ dù sao tôi chính cũng sắp chết rồi, chi bằng hãy đi gặp mặt cô ấy một lần cuối cùng.

Mà tôi cũng không thật sự muốn gặp mặt cô ấy, chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy một cái mà thôi, có lẽ như vậy mới có thể không còn tưởng nhớ gì nữa. Tôi nghĩ đến lá thư mà cô ấy đã để lại trước khi rời khỏi nhà, cô ấy nói sẽ chờ tôi, cô ấy hiện giờ đang thuê một gian nhà nhỏ ở bên ngoài. Tôi tìm đến ngôi nhà đó, nhưng người xưa nay đã không còn ở đó nữa, cô ấy đã dọn đi từ lâu rồi. Tôi liền sang nhà hàng xóm dò hỏi tin tức của cô ấy.”

“Ông là gì của cô ấy?” Người hàng xóm hỏi.

“Tôi là anh họ của cô ấy. Tôi ở miền bắc đến thăm cô ấy, chúng tôi đã không liên lạc từ lâu nên hôm nay tôi muốn đến thăm”.

“Ồ, Tiểu Lệ, cô ấy đã kết hôn từ năm ngoái rồi, đã dọn về Đài Bắc sống rồi”.

“Cô ấy giờ sống có tốt không?”, tôi hỏi.

“Ừm! Cô ấy đối với mọi người đều rất tốt! Lúc đầu cô ấy sống ở đây một mình, về sau có một người đàn ông vốn là cấp trên theo đuổi cô ấy, đó là một người đàn ông rất tốt, chúng tôi đều quen biết cả, có nói chuyện nữa. Sau này đám cưới của họ chúng tôi cũng có tham gia!”

Lúc đó, người hàng xóm còn nhiệt tình dẫn tôi vào nhà, đưa cả mớ ảnh chụp về đám cưới của họ cho tôi xem.

“Anh có cần số điện thoại của cô ấy không? Chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau!”.

“Không cần, cảm ơn.” Tôi nói rồi vội vàng bỏ đi.

Ông lão trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

“Cậu biết không, khi tôi vừa mới nghe tin cô ấy kết hôn, đột nhiên có chút gì đó căm hận! Nhưng lúc nhìn cô ấy trong ảnh chụp, nụ cười vẫn tỏa sáng như ngày xưa cô ấy vẫn cười với tôi. Không phải, nụ cười còn ngọt ngào hơn, còn người đàn ông trong tấm ảnh cũng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Tôi chợt nghĩ, thế nào mới là yêu cô ấy một cách thật sự, chẳng phải là để cô ấy sống bên người mà khiến cô ấy hạnh phúc sao, tôi vốn là người không đáng để cô ấy nương tựa.

Cậu biết không, lúc đó, chỉ trong phút chốc, bao nhiêu phiền muộn trong tôi đều tan biến, nhẹ nhàng thoải mái, không còn so đo hay cảm thấy oán hận gì nữa. Tôi cảm thấy, thật ra tôi vẫn còn có rất nhiều hồi ức tốt đẹp mà! Không kể là hồi ức với con cái, hay là với cô ấy, tôi đã có nhiều hồi ức đẹp đẽ đến như vậy, làm sao nỡ chết được? Vậy nên tôi quyết định sống tiếp, cần phải ôm giữ những hồi ức này nhiều hơn nữa, nó đã khiến một đời không hoàn mỹ này của tôi trở nên hoàn mỹ! Lúc đó hai tay tôi đã bắt đầu run rẩy, người đã gần 50 tuổi cũng không tìm được công việc nữa, nhưng mà không ngờ những thùng giấy cũ này, đã cứu tôi một mạng. Vậy nên tôi cũng phải cảm ơn chúng. Chúng giúp tôi có đủ thời gian để hồi tưởng lại! Đời người đúng là hạnh phúc mà”.

(Ảnh minh họa: internet)

Câu chuyện của người ăn mày khiến Đại Minh xúc động mạnh mẽ, dường như đã hiểu ra gì đó mà suốt đời anh tìm kiếm mà không lý giải được. Anh trở nên vui vẻ hẳn và thích giúp đỡ người khác, cũng đã tham gia rất nhiều hoạt động công ích. Anh mãi mãi ghi nhớ câu nói sau cùng của ông lão: “Cuộc sống vốn sẽ không mang đến cho cậu thứ gì, mà là cậu để lại điều gì cho cuộc sống này. Thái độ của cậu với cuộc sống này như thế nào thì đó chính là cuộc đời mà câu chọn .”

Sông có khúc, người có lúc, vạn sự tùy duyên không tranh đấu thì hạnh phúc đong đầy

Exit mobile version