Nếu như mỗi người đều có một kho báu kim cương, thì phải đến đâu mới có thể tìm thấy kho báu của chính mình?
Hai truyện ngắn dưới đây sẽ khiến mỗi chúng ta đều suy ngẫm:
Hai câu hỏi của quốc vương
Xưa kia có vị quốc vương rất khôi ngô tuấn tú, ông đã có trong tay tất cả mọi thứ tưởng như không còn gì để truy cầu thêm nữa. Nhưng chưa bao giờ quốc vương thấy thỏa mãn, bởi ông luôn trăn trở hai câu hỏi lớn của đời người: Thời gian quan trọng nhất của cuộc đời là khi nào, và người quan trọng nhất đối với ông là ai?
Vị quốc vương ban chiếu khắp thiên hạ, rằng hễ ai có thể giải đáp hai câu hỏi này thì ông sẽ chia nửa tài sản của mình cho người ấy. Các nhà triết học khắp nơi trên thế giới ùn ùn kéo đến, nhưng câu trả lời của họ vẫn không khiến quốc vương hài lòng.
Lúc này người hầu cận tâu với quốc vương rằng, ở một ngọn núi rất xa có bậc tiền bối có trí huệ phi thường, chắc chắn ông lão ấy sẽ giúp quốc vương tìm được câu trả lời. Quốc vương liền khởi hành đến ngọn núi để tìm ông lão. Khi đến chân núi, quốc vương ăn vận như một người nông dân rồi leo lên núi.
Vừa đến căn nhà nhỏ đơn sơ của bậc tiền bối trí huệ, quốc vương thấy ông lão đang ngồi trên mặt đất, dường như đang đào bới cái gì đó.
Quốc vương hỏi: “Nghe nói cụ là người có trí huệ phi phàm, có thể nhìn thấu hết thảy mọi ẩn đố trên thế gian. Vậy cụ có thể cho con biết, ai là người quan trọng nhất trong cuộc đời con? Và thời gian nào là thời khắc quan trọng nhất của con?”.
“Chàng trai trẻ, hãy lại đây giúp ta bới khoai tây lên”, ông lão nói, “rồi đem chúng ra bờ sông rửa sạch sẽ. Ta đun nước, rồi cậu và ta cùng ăn chút canh”.
Quốc vương cho rằng đây là thử thách đối với mình, liền làm theo lời ông lão. Quốc vương ở cùng ông lão một vài ngày, hy vọng vấn đề của mình sẽ được giải đáp. Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy ông lão trả lời.
Cuối cùng, quốc vương vô cùng tức giận vì ông lão đã làm ông lãng phí thời gian mấy ngày trời. Ông bèn lấy ra ngọc tỷ quốc vương, nói rõ thân phận mình, rồi trút hết mọi bực tức dồn nén mấy ngày qua.
Ông lão nói: “Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã trả lời câu hỏi của ngài rồi, nhưng ngài lại không minh bạch câu trả lời của tôi”.
“Ông có ý gì vậy?”, quốc vương hỏi, giọng nói vẫn không giấu được nỗi tức giận.
“Khi ngài đến, tôi luôn hoan nghênh và đối đãi với ngài như với chính bản thân mình. Tôi và ngài đã cùng trồng trọt, cùng đi kiếm củi, cùng nấu ăn, cùng tận hưởng từng giây phút thật tiêu diêu tự tại. Chẳng lẽ ngài không nhận ra rằng, tôi đã cùng ngài sống hết mình vì hiện tại? Chẳng phải từng thời từng khắc, tôi luôn trân trọng ngài như thể ngài là người bạn duy nhất của cuộc đời?”.
Ông lão nói tiếp: “Ngài nên biết, quá khứ đã qua đi, còn tương lai thì chưa đến. Thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời chính là hiện tại. Người quan trọng nhất trong cuộc đời ngài chính là người hiện tại đang ở cùng với ngài, vì người đó với ngài đang cùng tận hưởng và thể nghiệm cuộc sống”.
Cả cuộc đời, mỗi chúng ta đều như đang tìm tìm kiếm kiếm: Tìm kiếm hạnh phúc vĩnh hằng bất biến, tìm kiếm thành công tỏa sáng ngàn thu, vì thế mà nhọc nhằn đau khổ cả ngày, tất bật ngược xuôi. Đến phút cuối nằm trên giường bệnh, nhắm mắt xuôi tay rất nhiều người vẫn chưa tìm được cái mình cần tìm, bởi vì những gì cần tìm thì đã đi qua từ lâu rồi mà họ không hay biết…
Kho tàng kim cương ở đâu?
Một người nông dân có mảnh đất màu mỡ, cuộc sống cũng rất tươm tất. Về sau có người nói với anh ta rằng, nếu sở hữu mảnh đất có chôn kim cương thì anh ta sẽ phát lộc phát tài. Bao nhiêu năm cày cấy trên mảnh đất này, anh chưa từng tìm thấy kim cương. Thế là anh ta bán mảnh đất của mình đi, rồi mang theo tay nải đi khắp nơi tìm mảnh đất quý. Anh nông dân đi mãi, đi rất xa tha hương đến nhiều quốc gia, nhiều vùng đất khác nhau, cho đến khi tiền trong túi đã hết mà anh vẫn chưa tìm được mảnh đất nào có chứa kim cương. Một buổi tối, anh tuyệt vọng đến bên bờ biển, trong đầu chỉ có ý nghĩ sẽ quyên sinh.
Lại nói về người mua mảnh đất của anh nông dân. Anh ta thấy đây là mảnh đất màu mỡ phì nhiêu, nên rất chăm chỉ cày xới trồng trọt. Chẳng bao lâu, từ khi canh tác trên mảnh đất này, anh đã có một trang trại đầy hoa và trái, bốn mùa tươi tốt. Số hoa quả và trái cây ấy đã mang lại cho anh ta cả một gia tài kếch xù, đáng giá nghìn vàng vạn bạc. Anh nghĩ: “Tấc đất tấc vàng”, mảnh đất này quả thực là kho tàng chứa kim cương lớn nhất của đời ta…
Và bạn thấy đấy, của cải không phải do bôn ba khắp nơi tìm kiếm mà có được, mà là do chúng ta nỗ lực lao động mỗi ngày. Của cải sẽ tự khắc đến với những người cần mẫn tin tưởng vào khả năng mình.
Chúng ta ai ai cũng có một kho tàng chứa kim cương, đó chính là năng lực và tiềm năng của chúng ta. Những viên kim cương trên thân đủ biến lý tưởng của chúng ta thành hiện thực. Chỉ khi không ngừng nỗ lực thực hiện lý tưởng, thì chúng ta mới có thể tìm được kho tàng chứa kim cương của bản thân mình.
Trân quý hiện tại quan trọng hơn kỳ vọng về tương lai. Cuộc sống tặng cho chúng ta rất nhiều thứ, đáng tiếc là đại đa số chúng ta đều không biết trân quý nó. Kim cương ở ngay bên cạnh chúng ta, mấu chốt là chúng ta phải có cặp mắt “huệ nhãn” để phát hiện cuộc sống, phát hiện “kim cương” theo cách của riêng mình.
Theo Tiểu cố sự
Nam Phương biên dịch