Người ta nói thanh xuân là quãng đời đẹp nhất của con người, nhưng trung niên mới là khoảng thời gian hạnh phúc và an yên nhất nếu bạn có thể hiểu rõ nhân sinh.
Đến tuổi trung niên không cần ngưỡng mộ thành công của người khác vì khi đó ta đều biết rằng người khác cũng đã phải khó khăn vất vả như thế nào để có được thành tựu ấy. Cũng không cần ngưỡng mộ tự do của ai đó, vì người ta cũng đã bỏ ra công sức để tạo ra giá trị, từ đó có được tự do tài chính của mình.
Đi gần nửa đời người, đàn ông lúc này đã phải biết gánh vác mọi việc. Nam nhi có thể không đẹp trai, có thể hơi bừa bộn, đôi khi có chút yếu lòng nhưng không thể không biết đảm đương trách nhiệm. Là đàn ông, cả đời nên biết sống khoan dung rộng lượng, thà mình chịu khổ một chút cũng phải lo được vợ con trong gia đình.
Một người đàn ông cần có tinh thần nhẫn nại chịu khổ, không cần quá chú ý người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần không phụ bản thân và người nhà là được rồi.
Đàn ông đừng để đến khi người nhà cần đến mình, mình lại không thể hiện được khả năng gánh vác, lúc ấy khuôn mặt đầy sự hổ thẹn, toàn thân bất lực, trong tâm hối tiếc khôn nguôi…
Còn phụ nữ thì sao?
Dù bên cạnh đã có người đàn ông biết gánh vác, người phụ nữ vẫn nên độc lập. Thân là nữ nhi có thể điệu đà, cũng có thể yêu kiều, có sự mềm mại nhún nhường, nhưng không thể không có tính độc lập.
Một đời phụ nữ nên sống tự tin, có chính kiến và là điểm tựa của chồng khi cần. Không phải nói đàn ông gánh vác thì luôn phải đúng đắn và sáng suốt. Có người phụ nữ hiểu chuyện, khiêm nhường ở bên là để làm gì chứ, chẳng phải là để làm hậu phương vững chắc cho chồng hay sao? Người phụ nữ có thể ôn nhu, dịu dàng, nhưng không phải là thân cây leo không thể đứng một mình, không biết đúng sai, không thể giúp chồng suy nghĩ đúng đắn trong hoàn cảnh khó khăn.
Đời người có thể không như ý, cuộc sống có thể không nhàn nhã, nhưng chúng ta có thể nỗ lực, có thể cố gắng khiến người nhà sống được thoải mái, khiến mình sống được thuận tâm.
Một người phụ nữ cần có sự tự lập để mỗi ngày không phải xem sắc mặt suy xét của người khác đối với mình mà hành xử. Ví như khi hôn nhân không hạnh phúc, phải khăn gói ra đi, đường ai nấy bước, nếu như người phụ nữ không thể tự lập thì thật đáng hối tiếc. Chẳng phải thời gian trước đó, mình đã trở thành một “bình hoa di động” quá lâu rồi đó sao?
Phụ nữ không nên chỉ biết thút thít nỉ non, như thế chỉ làm phiền người khác chứ không giải quyết được vấn đề. Làm thật tốt chức trách của mình chính là đã khiến mọi người tôn trọng mình rồi.
Trên thế giới này không có ai suốt đời nhàn nhã, cũng không có gì là trường cửu bất biến.
Để không phải rơi nước mắt một cách đau khổ, chi bằng không ngừng yêu cầu bản thân gia tăng ý chí, sức mạnh.
Để không phải than vắn thở dài, chi bằng không ngừng hứa với bản thân phải hăng hái tiến lên.
Dựa vào núi núi đổ, dựa người người đi, dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể có cuộc sống tốt đẹp, mới có thể thành tựu chính mình.
Mạn Vũ
Theo Cmoney