Đại Kỷ Nguyên

Điều bí ẩn phía sau hai lần tự tử không chết!

Cô Lê Thị Lan ảnh bên trái, sau hai lần tự tử mà không chết. Đến giờ cô đã hiểu vì sao Ảnh bên phải mang tính minh họa - Ảnh Internet.

Đã từng chạm đến cái chết khi tột cùng của sự đau khổ khiến tôi không còn luyến tiếc cõi hồng trần. Câu chuyện cuộc đời tôi như chỉ có thể viết trên tiểu thuyết. Là người mẹ đơn thân, tôi cùng quẫn trong đói khát và bệnh tật. Hai lần tự vẫn không thành, cuối cùng tôi cũng hiểu lý do tại sao tôi không thể chết…

Là con gái sinh ra trong thời chiến, loạn lạc, lại trên vùng đất nghèo quanh năm bụi than nhuốm một mầu đen phủ kín. Vùng đất Hà Tu nơi cái nắng gắt gao, cái gió biển mặn mòi, thời bao cấp nghèo đói quanh năm. Cú sốc đầu đời khi tôi còn rất trẻ, cũng có một chút nhan sắc, là con gái Hà Tu trên vùng than lại có nước da nõn nà. Năm 1982 tôi lập gia đình, sinh con được 6 tháng thì chồng chết. Thời đó đói lắm không như bây giờ, cái khổ chồng chất lên cái khổ. Tôi ở vậy nuôi con bữa no bữa đói. Bệnh tật bắt đầu từ đó sinh ra, còn rất trẻ nhưng tôi đã bị viêm dây thần kinh tọa. Lúc đầu nó chỉ tê bì chân tay, vì không có tiền nên tôi cũng đành chịu đựng. Bệnh ngày một nặng, đến năm con trai tôi lên bảy, đó là quãng cuộc đời được diễn ra như địa ngục trần gian đối với tôi.

Tình thương của con đã giúp tôi thêm nghị lực sống

Cái đau nó gặm nhấm buốt nhức khiến tôi không chịu được, đi chữa chạy nhưng không đỡ mà còn nặng hơn, tôi xin về. Tôi bị nằm liệt trên giường gầy gò và đau đớn, lúc ấy là mùa đông trời rất lạnh. Gió và cái rét buốt da buốt thịt luồn vào căn nhà tuềnh toàng chẳng có thứ gì đáng giá. Đứa con côi cút tội nghiệp của tôi, một đứa trẻ mới chỉ bảy tuổi đã phải làm tất cả mọi việc, từ cơm nước, dọn dẹp đến chăm sóc bón mớm cho người mẹ chỉ còn biết chảy những dòng nước mắt bất lực…

Tuổi thơ của con là những đêm thấp thỏm lúc bão giông không có vòng tay vững chắc của cha, là những sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất mẹ. Ảnh mang tính minh họa – Ảnh: Internet.

Trái tim tôi cuộn thắt trong nỗi niềm thương con, nước mắt cứ cạn dần trước hình ảnh đứa trẻ câm lặng lụi hụi từng ly từng tí. Tuổi thơ của con là những đêm thấp thỏm lúc bão giông không có vòng tay vững chắc của cha, là những sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất mẹ khi nhìn thấy mẹ run rẩy ngã nhào vì bệnh tật. Sự cố gắng của con như mầm sống nhỏ nhoi giúp tôi thêm nghị lực sống.

Liên miên như vậy lại sẵn cái nghèo đói đeo đẳng, chúng tôi trở nên kiệt quệ không còn gì để bán, bữa cơm đơn giản chỉ là bát cháo hoa qua ngày. Một hôm tôi phát hiện ra một bí mật… Con tôi trốn mẹ đi làm đêm, nó nhận đội than đêm để kiếm thêm chút tiền lo cho mẹ. Tôi không thể thốt lên lời với tấm lòng bao la của nó, nó vội vã cuống quýt: “Mẹ, mẹ đừng mắng con, giờ mẹ ốm nằm đây, nhà mình khó khăn, con đi đội than cùng với bạn để kiếm thêm tiền, chứ mẹ ốm đau thế này chỉ húp cháo cầm hơi thì làm sao mà khỏi được”. Nghe những lời này nước mắt tôi chỉ còn chảy ngược vào tim, xót xa và cơ cực.

Tôi đã chạm vào cái chết lần thứ nhất nhưng bị từ chối…

Tôi không thể làm gì, vào cái thời ấy khi chưa xóa bỏ bao cấp ai cũng khổ, ai cũng phải lo từng bữa ăn nhất là những ngày giáp hạt. Mùa đông năm nay sao lạnh thế, bệnh thần kinh tọa của tôi đã biến chứng sang viêm và thoái hóa các khớp xương toàn thân thể. Tôi bị mất ngủ, suy nghĩ nhiều lại bị loét dạ dày, rối loạn tiền đình. Tôi đi chạy chữa, bác sĩ bảo bệnh không thể chữa được nên lại đi về uống thuốc cầm cự.

Tôi nằm trên giường như cái xác ve còng queo suy nghĩ về tương lai mịt mờ, không tìm ra được lời giải nào cho số phận của mình. Một đám mây u ám che phủ trong đầu tôi khi ấy chỉ còn lại một chữ “chết”. Tôi cố gắng lần bò ra phía ngoài giường vớ được mẩu phấn ghi xuống dưới sàn nhà: “Gửi lại cháu cho dì, sau khi chị qua đời, dì bán ngôi nhà này lấy tiền nuôi cháu”. Nước mắt nhạt nhòa rơi lã chã mang theo bao nỗi niềm cay đắng tủi hờn, xót thương cho số phận hẩm hiu của chính mình, thương đứa con còn thơ dại từ đây một mình côi cút trên đời. Nhưng biết làm sao khi chính tôi là gánh nặng, là vất vả cho những người tôi yêu thương nhất… Tôi lại cố gắng bò lên đầu giường nơi có đoạn dây điện hở, một tay đỡ người một tay tôi nắm vào đoạn dây hở đó. Tôi cảm nhận được luồng điện xẹt qua người, tay và chân tôi giật lên liên tục, co quắp, khi tim tôi giật mạnh và đập liên hồi: kịch, kịch, kịch… ngay lúc ấy tôi biết là mình sẽ chết…

Cái khổ chồng chất thêm cái khổ, tôi hoàn toàn bế tắc

Sau đợt điều trị tôi trở về nhà và được biết, run rủi thế nào hôm ấy em tôi lại sang đúng lúc nên đã gọi hàng xóm đưa tôi đi cấp cứu. Tôi được sống và quyết định cố gắng làm ăn nuôi con. Tuy nhiên trong quá trình tôi nằm điều trị ở bệnh viện, có một đồng nghiệp anh ấy có cảm tình với tôi ba năm có lẻ. Biết anh ly thân nên tôi cũng tránh, mà thân thể lại ốm đau bệnh tật không muốn người khác khổ. Trong lúc cùng quẫn cô đơn anh đã chìa bờ vai cho tôi dựa dẫm… Tôi sinh đứa con thứ hai là một bé gái không danh chính ngôn thuận. Bến đỗ thứ hai không có gì ràng buộc nên cũng tan đi nhanh chóng. Đứa con trai cho đến tận bây giờ cũng chưa một lời oán trách mẹ đã sinh em.

Ba mẹ con no đói có nhau, đứa con trai cho đến tận bây giờ cũng chưa một lời oán trách mẹ đã sinh em.

Sức khỏe tôi như sớm nắng chiều mưa, cứ lai dai như vậy được một thời gian rồi bệnh tật lại gõ cửa. Vào cuối đông năm 1994 bệnh tôi lại trở nặng, dù châm cứu xoa bóp thuốc thang cũng chẳng khỏi được. Lúc bấy giờ tôi còn bị thêm một chứng bệnh nữa, hễ cứ nhói đau ở tim là tôi liền bị ngất. Tôi bị ngất rất nhiều, bệnh đau đầu cũng không thuần túy nữa mà bác sĩ nói bị “rối loạn tiền đình trung ương” và kết luận không chữa được. Khổ nhất vẫn là đau dây thần kinh tọa nó làm hệ cơ của tôi khi vận động cứ cứng lại rất đau nhức, rồi chuột rút có đêm không ngủ được vì nó rút hết chỗ này đến chỗ khác.

Những năm đó các con tôi cũng đã lên Hà Nội học, vừa làm vừa học cùng với tiền chắt bóp tằn tiện tôi gửi cho hàng tháng, chúng thuê một căn phòng 6m2. Tôi cũng lên đó một thời gian để điều trị tại viện 108, với thu nhập ít ỏi của tôi không đủ trang trải mà bệnh thì cũng không thuyên giảm nên tôi lại trở về Hà Tu.

Tôi phải cố tỏ ra khỏe hơn trước mặt các con để chúng cho tôi về. Về tới nhà cùng với đống bệnh tôi gục ngã và nằm bê bết trên giường. Tôi lại vào điều trị tại viện Đông y của Quảng Ninh. Bệnh tôi nặng và hoàn cảnh éo le nên các y bác sĩ cũng luôn dành cho tôi những chăm sóc và ưu ái trong khả năng của họ. Chẳng có cái khổ nào lại có thể khổ hơn, tôi hết sạch tiền, là bệnh nhân một gói mì tôm bẻ đôi chia thành hai bữa, đôi lúc nó cũng trở thành “xa xỉ” trong hoàn cảnh của tôi lúc bấy giờ. Đói như thế, tiền lại chẳng có tôi xin ra viện, bác sĩ ngạc nhiên nói bệnh vẫn còn nặng thế sao lại ra, tôi nhất quyết xin về nên bác sĩ đành đồng ý.

Tự tử lần thứ hai Thần Chết cũng không gọi tôi đi…

Về nhà tôi cảm nhận được nguy cơ mình lại nằm liệt như lần trước. Nghĩ đến con, nghĩ đến tương lai của chúng, ngẫm lại quãng đời từ khi mình sinh ra cho đến nay có được mấy ngày khỏe mạnh, hạnh phúc? Chỉ thấy toàn những đau đớn khổ sở, những món nợ hết khoản này đến khoản khác, biết đến bao giờ mới thoát khỏi được cái kiếp này!

Tôi gắng gượng vùng vẫy để có thể dậy được, tìm hộp dầu gió tự xoa bóp cho người ấm lên và đỡ đau hơn. Mấy hôm tôi cứ làm như vậy để có thể đi đến được nơi tôi cần đến nhưng đều thất bại. Rồi tôi quyết định hôm nay dậy sớm hơn một chút, tôi xoa bóp tập 30 phút trên giường, dậy và thấy có thể đi được. Tôi mặc nhiều quần áo, cầm một đoạn dây giấu vào trong bụng, nó dùng để buộc những hòn đá to nặng để khi tôi nhảy cầu tôi sẽ không nổi lên được. Tôi lần mò tìm đến khu đập tràn mới xây với ý định giải thoát cho mình. Định mệnh thật trớ trêu khi tôi dùng hết nỗ lực vượt qua đau đớn để đi được tới đó, trong cái giá lạnh cô tịch của buổi sớm, tôi bỗng nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của một người phụ nữ: “Con ơi, con chết như vậy mẹ cũng chẳng thiết sống nữa…”. Tôi nhận ra tiếng khóc thê lương ấy là của người hàng xóm cách nhà tôi một quãng. Bác ấy vừa mất đứa con trai do bị bệnh mà chết. Ở nhà kèn trống vẫn còn thổi mà người mẹ đau đớn đã trốn ra đây định tự vẫn theo con.

Tôi cố gắng thật nhanh để có thể lao ra ôm lấy bà ấy, nước mắt lưng tròng thấm đượm nỗi đau cùng khổ. Có cái cảnh nào người tự vẫn lại cứu người tự vẫn… ngửa mặt lên trời cao hỏi ông trời có thấu??? Hai người đàn bà ôm chặt nhau khóc giữa mênh mông bể khổ. Nước mắt của bà ấy đã đánh thức trái tim ích kỷ của tôi, rằng người ở lại mới là đau thương nhất, rằng các con tôi liệu có chịu nổi mất mát này… Tuy tôi có thể như bù nhìn nằm đấy sống cuộc đời thực vật, nhưng có thể vẫn là hơi ấm và tình thương của mẫu tử luôn bên cạnh và sưởi ấm các con tôi.

Sau sự việc đó tôi tĩnh tâm lại, quyết định vay mượn tiền đi vào Hà Tĩnh gặp một vị thầy lang có tiếng để lấy thuốc về uống. 100 thang thuốc tôi uống đến thang thứ 80 cũng có đỡ hơn cùng với liệu trình xoa bóp châm cứu của một bác sĩ gần nhà. Rồi cũng vào viện điều trị tiếp, rồi đắp thuốc, châm cứu… Nhưng dù có cố gắng thế nào thân thể tôi vẫn như kẻ tạm èo uột.

Thoát khỏi bể khổ nhờ cuốn Thiên Thư

Một ngày tôi đi qua nhà người bạn cũng cùng khu ở với tôi, cháu Dũng là con cô ấy. Nó nổi tiếng phá phách nghịch ngợm, sau này còn nghiện xì ke. Hôm ấy tôi nhìn thấy cháu rất hồng hào khỏe mạnh không giống như thằng xì ke hồi trước, mà đợt gần đây tôi không thấy nó quậy nữa. Còn thấy mẹ nó thỉnh thoảng sang tôi kể lể nó đọc cái gì gì đó mà tôi không nhớ được, vì khi đó tôi còn rất đau đớn nên không để ý. Rằng nó học cái đó nó đã thay đổi rồi.

Hôm ấy thấy tôi như que củi khô đi qua cửa, Dũng gọi tôi vào. Nó nói rằng cô đọc cái này đi tốt lắm đấy. Nghe giọng nói chân thành và thấy nó gần đây đã thay đổi rất nhiều, từ thân thể đến tính tình như không phải thằng Dũng nữa. Lúc đầu nhìn cuốn sách tôi nản lắm, mình đau đớn thế này có đọc nổi không? Rồi tôi nổi ý tò mò muốn biết cái gì đã thay đổi được thằng xì ke vậy. Tôi cầm cuốn sách ấy về mục đích chỉ để thỏa mãn điều đó.

Tôi đọc sách mỗi ngày, cuốn sách đã giải đáp cho tôi về những mất mát bệnh tật mà tôi đã trải qua.

Khi về nhà tôi lập tức mở ra, vì tôi rất mệt nên tôi nằm đọc. Hai tay tôi nâng cuốn sách đến khi tôi nhận ra đã đọc được gần 30 trang tôi cũng không hề thấy mỏi. Điều kỳ diệu nào đã xảy ra vậy? Tôi rất ngạc nhiên vì sao tay tôi không bị mỏi, mọi khi chỉ nâng vật nhẹ lên một chút đã rất mỏi rồi, vậy sao đọc cuốn sách này tôi cầm lâu vậy mà không sao cả? Thật tuyệt vời.

Tôi được chiêm nghiệm huyền năng của Phật Pháp

Khi tôi đọc đến bài giảng thứ năm trong cuốn Chuyển Pháp Luân của Pháp Luân Đại Pháp, những điều kỳ diệu liên tiếp đến với tôi. Ngày trước mỗi khi trở dậy nâng mình lên rất đau đớn, giờ cái đau ấy đã thuyên giảm rất nhiều. Trong bao nhiêu năm tôi chưa bao giờ có được một giấc ngủ sâu, thường chỉ 2-3 tiếng là tỉnh. Khi tôi đọc đến bài giảng thứ 5 tôi đã ngủ sâu được 4 tiếng ngon lành. Dù trước đây tôi đã từng chạy laze lọc máu để ngủ được nhưng đều thất bại. Khi tỉnh dậy tôi thấy thân thể thật sảng khoái, cảm giác từng quên lãng hàng chục năm đã quay lại – Hạnh Phúc ngập tràn. Hôm đó tôi đã xách được mấy xô đất để có thể tự trồng khóm hoa trước nhà, toàn thân thể tôi không còn bị đau nhức nữa như điều thần tiên vậy. Nếu không thực sự tự trải nghiệm qua tôi sẽ không bao giờ tin điều ấy. Làm sao chỉ đọc có một cuốn sách mà có thể thay đổi được nhiều thứ như vậy???

Tôi đã tăng cân trở lại và hạnh phúc mỗi ngày.

Một điều kỳ diệu nữa, tâm trí tôi không còn u uất sầu não như trước. Cái tính nóng nảy cáu bẳn sinh ra trong khi tôi mang bệnh, hễ ai động vào là tôi cằn nhằn quát mắng. Sau khi đọc sách tôi hiểu cái tính đó phải bỏ, đều là những thứ xấu xí là những “u cục” cần cắt bỏ khỏi tâm trí tôi. Mỗi lần mở cuốn sách ấy ra đọc, nước mắt tôi lại rưng rưng, những gì là bí mật, những gì là Thiên cơ dần dần hé mở cho tôi biết đây chính là con đường trở về chân ngã, là con đường giải thoát chân chính nhất trên thế gian này. Tôi không còn đau khổ nữa, Pháp Luân Công như ánh sáng tinh thần giải thích cho tôi hiểu tại sao tôi nhiều bệnh tật thế, tại sao tôi mất mát nhiều thế, một chút hạnh phúc riêng tư như bao người phụ nữ khác cũng không thành.

Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Cơ thể tôi thay đổi từng ngày.
Cuộc sống không còn là địa ngục nữa. Tinh thần tôi trở nên thư thái sau mỗi lần luyện công.

Tôi bắt đầu học năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Tôi hiểu được đây là công pháp tính mệnh song tu, đòi hỏi vừa tự sửa chữa những thói hư tật xấu của mình, từ suy nghĩ cũng nên là thiện. Không được lấy hoặc tranh đoạt những gì không thuộc về mình, không làm hại người khác… luôn luôn đề cao tâm tính theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn. Luyện năm bài công pháp để trường thọ. Nguyên lý thấp nhất của 5 bài công pháp ấy là đả thông và nối liền dòng năng lượng nội tại trong thân thể mỗi chúng ta.

Đừng vội vàng kết luận nếu không muốn hối tiếc về sau

Đến nay tôi đã tu luyện được hai năm, thân thể rất nhẹ nhàng. Tôi đã khỏi hẳn bệnh đau dạ dày, tiền đình trung ương đã khỏi 80%. Căn bệnh quái ác thần kinh tọa đã từng quật ngã tôi nằm liệt giường nay thuyên giảm chỉ còn lại một chút khó chịu. Tôi ngủ tốt, ăn ngon và cân đã tăng trở lại. Tôi có sức khỏe và tìm được một công việc có thu nhập để ổn định cuộc sống. Các con tôi thoát khỏi cảnh chăm mẹ liệt giường. Tôi lại còn tiết kiệm được một khoản tiền thuốc đáng ra tôi phải mất, những bài công pháp sẽ thay những viên thuốc tôi uống mỗi ngày. Thực ra nó còn tuyệt vời hơn thế rất nhiều, trải nghiệm sẽ đến với những ai có niềm tin.

Tôi thoát khỏi cảnh liệt giường, các con tôi không phải chịu cảnh chăm sóc người mẹ ốm đau bệnh tật như trước nữa.

Bây giờ thì tôi đã biết, vì sao hai lần tự tử mà không thành. Là Thần Phật đã ban cho tôi cơ hội sống để được bết đến Pháp Luân Đại Pháp, cho tôi cơ hội để tu luyện Đại Pháp, để có thể hiểu được giá trị đích thực của làm người.

Cảm ơn Đại Pháp, từ tận đáy lòng, với tất cả sự tôn kính tôi biết ơn người sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp, ngài đã ban tặng cho thế gian một món quà vô giá.

Cho dù ở đâu hay bất cứ ai còn chưa hiểu về Pháp Luân Công. Vì nghe một ai đó với mục đích không thuần túy của họ, đưa tin sai sự thật còn có thể nói ra những điều chưa tốt về Pháp môn này. Bởi vì tôi tin chắc rằng họ chưa đọc nó và bạn cũng chỉ nghe lại những điều họ nói.

Xin hãy lắng nghe những lời nói chân thành từ trái tim chúng tôi, những người tu luyện chân chính và đang thực sự được hưởng lợi ích từ bộ Pháp này.

Đừng vội vàng kết luận một ai đó khi bạn chưa nắm rõ họ là tốt hay xấu. Nếu không, khi  những sự việc qua đi bạn sẽ hối tiếc cả cuộc đời. Tôi viết bài này mong đem sự thật về Pháp Luân Công đến với mọi người, về giá trị tuyệt vời của nó. Đã có hàng nghìn, hàng nghìn người Việt Nam đang tu luyện và rất nhiều điều kỳ diệu chỉ có thể xảy ra trong cổ tích. Xin gửi đến các bạn một câu chuyện nhỏ bé của tôi, trong vô vàn câu chuyện thần kỳ ở Việt Nam cũng như trên toàn thế giới về những người tu luyện Pháp Luân Công.

Hà Tu – Thành Phố Hạ Long – Quảng Ninh

Ngày 30 tháng 8 năm 2016

Tác giả: Lê Thị Lan

Xem thêm:

Exit mobile version