Có câu: “Một ngày phương trời, nghìn năm mặt đất”, chỉ ra sự sai khác của các thời không khác nhau trong vũ trụ bao la rộng lớn này, người nào may mắn mới được trải nghiệm cảm giác mỹ diệu đó. Câu chuyện dưới đây có 1 chàng trai may mắn được chứng thực câu nói này.
Năm Trị Bình Bắc Tống (Trị Bình là niên hiệu của Tống Anh Tông, thời gian là Tây Nguyên năm 1064-1067), núi Võ Di hạn hán, ruộng đất nứt nẻ, lúa mạ khô héo. Có một hôm, nông dân địa phương Giang Tiểu Tam từ Hoán Cốt Nham đi xuống ruộng, đột nhiên nhìn thấy ba vị Đạo cô ven theo vách núi thong thả đi tới.
Đến bên bờ ruộng, họ gọi anh đến gần, đưa ra một bình hồ lô nhỏ, ra lệnh tưới nước như rót rượu, nói xong liền bay đi. Giang Tiểu Tam hiểu ra mình đã gặp được thần tiên, anh liền làm phép như chỉ dẫn, trong phút chốc mây đen hợp lại, mưa to trút xuống, làm dịu cảnh khô hạn.
Trải qua nhiều ngày, lúa mạ chuyển màu xanh, lớn nhanh bất ngờ. Giang Tiểu Tam không thể không thêm phần cảm kích ba vị thần tiên, tuy anh chỉ là một nông dân, nhưng hiểu được cảm ân đồ báo (nhận ơn phải trả), anh quyết tâm đi tìm ba vị nữ thần tiên, trực tiếp nói lời cám tạ họ.
Anh nghe nói trong truyền thuyết có người ở trên núi từng nhìn thấy động phủ của thần tiên, thế là mang theo một tấm lòng cảm ân, từ biệt người nhà, đi bộ lên núi, trên núi đường nhỏ quanh co hiểm trở, có chỗ thậm chí còn không có đường đi, chỉ có thể mạo hiểm đi một cách gian nan cùng cực. Nhưng những khó khăn này không làm anh sợ hãi, ngược lại càng làm ý muốn tìm tiên cảm tạ của anh mãnh liệt hơn.
Cứ như vậy, anh tìm kiếm khắp nơi trong rừng sâu, đi về hướng nơi ở của tiên nhân trong truyền thuyết khoảng hai, ba dặm đường, quả nhiên nhìn thấy sâu trong làn mây trắng xuất hiện một tòa động phủ, bên trên viết 4 chữ rất lớn: “Vân Hư Chi Động”. Bên dưới treo một tấm biển chữ bằng vàng, đề là: “Thái Tố Khổng nguyên quân, Thái Vi Trang nguyên quân, Thái Diệu Diệp nguyên quân” (tên của ba vị đạo cô).
Trong lúc nhìn ngắm tỉ mỉ, đột nhiên thấy cửa động mở ra, một đạo động dẫn ba vị tiên cô ra, anh vừa nhìn nhận ra chính là ba vị đạo cô đã giải cứu hạn hán. Anh vội vàng thành khẩn bước đến, hành đại lễ khấu tạ đại ân của tiên nhân, sau đó anh được dẫn vào trong động phủ, ban cho cơm Hồ Ma. Tiên cô còn nói với anh: “Bọn ta vốn là người Thượng Ngu – Cối Kê, vào năm Đường Thiên Bảo, đến núi Võ Di học đạo, ẩn cư dưới đỉnh núi Thiên Trụ, một hôm gặp được thần tiên, ban cho bí quyết, nhận được chỉ điểm, lại ở Hoán Cốt Nham tìm được Vân Hư Động lấy làm nơi tu luyện.
Giang Tiểu Tam may mắn gặp được 3 vị Đạo cô ngay tại nơi tu luyện, lòng đầy cảm kích. (Ảnh minh hoạ: internet)
Nói xong, liền chỉ đường trở ra, Giang Tiểu Tam cung kính từ biệt ba vị tiên cô, đi thẳng xuống núi. Nhưng nhìn thấy trên đường đi hoa đào nở hai bên, nước chảy róc rách, đi qua một sơn động, đã ở dưới Tam Cô Thạch rồi, đến nhà mới biết mình đã rời khỏi nhà 3 năm rồi. Thì ra thời gian một bữa cơm ngắn ngủi trong động phủ, lại tương đương với 3 năm ở nhân gian!
Do sự khác biệt về thời gian không gian của vũ trụ, thời gian ở nhân gian và ở trong động phủ tiên nhân không giống nhau, và không phải trong cùng một không gian. Người nông dân trong câu chuyện tại sao có thể tìm thấy động phủ tiên của nhân chứ? Thật ra, tấm lòng biết ơn chân thành của anh ta, thần tiên đã nhìn thấy hết, mới chỉ dẫn cho anh ta gặp mặt. Người Trung Quốc nói: “Làm ơn 1 giọt, báo ơn 1 dòng”, nhận sự giúp đỡ của người khác đương nhiên phải cảm kích trong lòng, người lương thiện cũng sẽ mang đến phúc báo cho mình.
Châu Yến (biên dịch)
Xem thêm:
10 loại vũ khí mạnh nhất được cả thần tiên và yêu quái ao ước sở hữu trong ‘Tây Du Ký’
Lã Động Tân ngâm thơ khiến 1 trong 3 vị đứng đầu Bát Tiên mời ngay về tu Đạo
Dù khuấy động nước nghìn sông, cũng không thể làm động lòng người tu Đạo!