Đại Kỷ Nguyên

Mua cho mẹ bộ răng giả rẻ tiền nhất, lý do của ‘đại gia’ khiến bác sĩ chết lặng

Cuộc sống vốn hư ảo, cái ta tưởng là thật hóa ra lại không phải là thật. Nên một triết gia từng nói, một nửa cái bánh mì thì là nửa cái bánh mì, một nửa sự thật thì không phải là sự thật…

Câu chuyện thứ nhất

Có một anh con trai, là một người giàu có, mẹ anh đã già rồi, răng đều đã bị hỏng hết, thế là anh lái xe đưa mẹ đi trồng răng giả, khi vào phòng nha khoa, bác sĩ bắt đầu giới thiệu cho họ về các mức giá làm răng giả, nhưng người mẹ cứ kiên quyết lựa chọn trồng răng với mức giá thấp nhất.

Bác sĩ không cam lòng bỏ qua, thế là ông vừa nhìn anh con trai, vừa kiên nhẫn so sánh sự khác biệt về bản chất khác nhau giữa các mức giá trồng răng. Nhưng điều làm vị bác sĩ thất vọng nhất đó là, cái anh con trai nhìn có vẻ giàu có đó, ngược lại làm thinh không chút động lòng, chỉ ngồi đó gọi điện thoại và hút xì gà, cơ bản không để ý gì tới lời ông.

Bác sĩ biết không thể lay chuyển được người mẹ, nên đồng ý với yêu cầu của bà.

Lúc này, người mẹ run rẩy lấy trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ, mở từng lợp từng lớp, lấy tiền ra nộp tiền đặt cọc, hẹn chuẩn bị một tuần sau tới để trồng răng giả.

Sau khi hai mẹ con họ rời đi, mọi người trong phòng khám răng bắt đầu lớn tiếng trách mắng người con trai, nói ăn ta ăn mặc thì chỉnh tề bảnh bao, hút loại xì gà thượng đẳng đặc biệt, nhưng lại không nỡ chi tiền cho mẹ trồng loại răng tốt hơn chút.

Đúng lúc mọi người đang tranh luận đầy ngữ khí căm phẫn, không ngờ người con trai quay trở lại, anh nói: “Bác sĩ, phiền ông trồng cho mẹ tôi loại răng sứ tốt nhất, chi phi bao nhiêu tôi trả, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.  Nhưng nhất định ông không được nói cho mẹ tôi biết sự tình, mẹ tôi là một người rất tiết kiệm, tôi không muốn để bà xót ruột..”

Câu chuyện thứ 2

Khi tôi lên giường đã là 11h đêm, bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi nhỏ. Tôi co mình trong chăn, lấy đồng hồ báo thức, phát hiện đồng hồ đã ngừng chạy, tôi quên không mua pin rồi. Trời lạnh như vậy, tôi không muốn dậy đi ra ngoài nữa. Tôi liền gọi điện thoại đường dài cho mẹ: Mẹ ơi, đồng hồ của con hết pin rồi, ngày mai con có cuộc họp ở công ty, phải đến sớm, 6h sáng mẹ gọi điện thoại đánh thức con nhé.

Tiếng mẹ ở đầu dây bên kia có hơi khàn, có lẽ mẹ ngủ rồi, mẹ nói: “Ừ, được rồi.”

Khi mẹ gọi điện thoại gọi tới, tôi đang có một giấc mơ đẹp, ngoài trời còn đang tối om. Ở đầu dây bên kia mẹ nói:  Cát ơi nhanh dậy đi con, hôm nay con có cuộc họp đấy. Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới có 5h 40. Tôi mất kiên nhẫn kêu lên, Con bảo mẹ gọi con lúc 6h cơ mà? Con còn muốn ngủ thêm một lát, lại bị mẹ đánh thức rồi! Đầu dây bên kia mẹ bỗng không nói gì, tôi tắt điện thoại.

Tôi thức dậy vệ sinh cá nhân rửa mặt chải đầu và đi khỏi nhà. Trời thật là lạnh, tuyết rơi đầy trời, cả đất trời là khung cảnh mờ mịt. Tôi dừng chân ở một trạm chờ xe bus, xung quanh tối như mực, bên cạnh tôi là hai cụ già tóc đã bạc trắng. Tôi nghe thấy ông cụ nói với bà cụ: Bà xem này cả đêm ngủ không ngon, hối thúc tôi tới đây sớm tới mấy tiếng đồng hồ, bây giờ phải đợi lâu như vậy đấy.

Đúng vậy, chuyến xe đầu tiên phải 5 phút nữa mới tới cơ. Cuối cùng xe cũng tới, Tôi lên xe. Người lái xe là một anh thanh niên, anh đợi tôi lên xe liền rầm rầm nổ máy. Tôi nói: “Này anh tài xế, dưới kia vẫn còn hai cụ già nữa mà, trời lạnh như vậy, họ đã đợi lâu lắm rồi, sao anh không đợi họ lên xe đã nổ máy rồi?” Anh lái xe nói một cách rất ra vẻ: “Không sao, đó là cha mẹ tôi! Hôm nay là buổi đầu tiên tôi đi lái xe bus, họ đến xem tôi thôi!”

Tôi bỗng nhiên chảy nước mắt – khi đọc được tin nhắn cha gửi cho tôi: “Con gái, mẹ nói là bà ấy không tốt, bà ấy ngủ không ngon, thức dậy sớm, lại lo con bị đến muộn.”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ Do Thái:

Khi người cha cho con trai thứ gì, người con trai cười vui vẻ.

Khi con trai biếu cha mẹ thứ gì, người cha liền khóc.

Sau khi đọc xong câu chuyện này, hãy nhớ làm một người con hiếu thảo với cha mẹ bạn nhé. Cả cuộc đời này, người mà bạn mắc nợ nhiều nhất, nhưng không mong cầu nhận lại được sự báo đáp chỉ có cha mẹ bạn, đừng nên than phiền về những lời càm ràm của họ… hãy lượng thứ thông cảm cho họ nhiều hơn, quan tâm biết ơn họ nhiều hơn… khi họ vẫn còn trên đời để bạn làm điều đó..

Theo Secretchina

Kiên Định biên dịch 

Xem thêm

Exit mobile version