Ba bài thơ Haiku(*) viết trong dịp Tết đến Xuân về.

1.
Ba tiếng cồng vang
Trong đêm trừ tịch
Sáng bừng không gian!

2.
Rũ sạch phong trần
Hoa mai đua nở
Rạng ngời phúc âm!

3.
Vô vàn Pháp Luân
Vẫn đang thường chuyển
Đất trời canh tân!…

Vô danh cư sỹ

(*) Haiku [tiếng Nhật: 俳句, âm Hán Việt: Bài cú] là thể loại thơ đặc hữu của Nhật Bản. Thể thơ Haiku ra đời vào thế kỷ XVII và phát triển mạnh vào thời kỳ Edo (1603 – 1867). Lúc sơ khởi Haiku chưa định hình sắc thái nhưng càng về sau càng dần chuyển sang âm hưởng lắng tịnh của Thiền tông. Thiền giả kiêm thi sĩ lỗi lạc Matsuo Bashō được coi là người khai sinh ra thể loại Haiku và sau này Yosa Buson cùng Masaoka Shiki đã phát triển thể thơ này thêm hoàn thiện và tạo cho nó thể thức, tên gọi như chúng ta thấy ngày nay.

Haiku có lẽ là thể thơ ngắn nhất thế giới bởi mỗi bài Haiku, mặc dù đôi khi có bài biến thể, nhưng chung quy nó chỉ vỏn vẹn hơn chục âm tiết, gói gọn trong 3 câu.

Trong thơ Haiku cổ điển bắt buộc phải có Kigo (季語, Quý ngữ) nghĩa là từ miêu tả một mùa nào đó trong năm. Từ này có thể trực tiếp chỉ mùa (Xuân, Hạ, Thu, Đông…) hay gián tiếp thông qua các hình ảnh, loài hoa, loài cây cỏ động vật, hoặc hoạt động, lễ hội… mang đặc trưng của một mùa trong năm.

Từ Khóa: