Tôi đã từng có một khoảng thời gian hay buồn bã, có thể là do công việc, chuyện tình cảm hay do những việc vụn vặt khiến tôi không thể vui được, chỉ hay ngồi lì tại công ty. Những lúc đi bộ trên đường, tôi cũng cảm thấy mọi thứ đều thật u ám, không có nổi tâm trạng để xem hết một bộ phim yêu thích. Thậm chí mỗi sáng thức dậy tôi đều cảm thấy tức giận, hoài nghi về cuộc sống và bản thân.

Lúc đó tôi đến sống tại Cổ Bắc, xung quanh đều là người Nhật Bản, hàng xóm tầng trên tầng dưới, bất cứ lúc nào cũng nghe thấy họ chào hỏi nhau bằng tiếng Nhật. Khi đó công ty của tôi tại Từ Hối, cũng không cách xa nhà lắm, chỉ cần đi tàu điện ngầm là có thể về thẳng tới nhà, từ đường Thủy Thành đến Từ Hối chỉ mất khoảng 20 phút do vậy hàng ngày đi làm tôi không cần phải vội vàng. Chàng trai hàng xóm người Nhật Bản thường mặc âu phục gọn gàng, tay xách theo cặp ra khỏi nhà, nhìn thấy tôi thì đều mỉm cười thành khẩn và nói:”oh ha yo”. Với vẻ mặt buồn chán, tôi chỉ liếc nhìn Fuji thậm chí cũng không nói hay phản ứng lại gì cả, đến ngày thứ 2, Fuji đột nhiên chào hỏi với tôi bằng tiếng Trung không sõi.

Chào buổi sáng “Ní hảo”. Vẫn với vẻ mặt buồn chán nhưng do Fuji quá nhiệt tình chào hỏi nên tôi không thể không trả lời.

Kể từ đó chúng tôi trở thành những người bạn hàng xóm thường xuyên chào hỏi nhau vào mỗi sáng, cũng có những lúc tôi gặp Fuji vào lúc đi làm về. Có thể tôi nói anh ta không hiểu nhưng Fuji lại luôn cười và gật đầu nói: đúng thế đúng thế. Tôi nghĩ thầm, chắc Fuji không hiểu nhưng cứ gật đầu nói đúng cho có lệ, thế nhưng do tôn trọng Fuji là người nước ngoài và để giữ lịch sự nên tôi đã không nói thẳng ra.

Cho đến một hôm Fuji tới gõ cửa nhà tôi và nói: Fuji và vợ, ăn cơm, cùng tôi, muốn.

Mặc dù câu nói của cậu ta có chút kì lạ vì sắp xếp từ ngữ rất lộn xộn nhưng tôi vẫn hiểu. Lúc đó tôi đã đun nước sôi và chuẩn bị úp mì tôm để ăn, vốn dĩ muốn từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Fuji, nên tôi không nỡ.

Khi vào nhà Fuji, tôi chưa biết bước vào đâu vì nhà cửa rất gọn gàng sạch sẽ, vợ Fuji cũng dùng tiếng Trung nói với tôi: “xin chào, mời vào” Tôi có chút ngại ngùng không tự nhiên cảm thấy tay chân thật thừa thãi, có thể do trước đây chưa từng tiếp xúc qua với người Nhật Bản, thêm việc tâm trạng cũng không mấy vui vẻ nên tôi đành ngồi im một chỗ, thậm chí trong đầu còn muốn tìm cớ để quay về nhà.

Trên bàn đầy ắp những món ăn mang đậm chất Nhật Bản, vừa ngon lại vừa đẹp mắt. Fuij nói mời, sau đó anh ta bắt đầu động đũa, còn tôi thì ngại ngùng gật đầu và còn nghe Fuji hỏi: “Anh sống 1 mình sao?” Tôi gật đầu, Fuji lại hỏi tiếp: “Thật là đồ ngốc”, lúc đó tôi rất tức giận, định đứng phắt dậy nói: “Anh mới là đồ ngốc, sao anh lại nói tôi như thế chứ”. Lúc đó vợ Fuji hình như đã thấy được vẻ mặt của tôi liền vội vàng giải thích: “sabishi có nghĩa là cô đơn”, tôi nửa tin nửa ngờ nhìn vợ Fuji, nhưng cũng còn vẻ mặt hay thái độ bất bình nữa.

Vợ Fuji vốn là giám đốc sản phẩm chuyên tiếp đón khách hàng từ Trung Quốc, vì thế tiếng Trung cũng khá ổn, dù không lưu loát nhưng nhưng giao tiếp đơn giản thì không có vấn đề gì, nhưng Fuji thì ngược lại, nói vài ba câu tôi đều hiểu nhầm, sau đó thì tiếp tục lặng lẽ ăn, tiếp đó vợ Fuji nói : “Tôi cảm thấy hình như anh không được vui vẻ?”

Tôi ngẩng đâu lên nhìn vợ Fuji và nói: “Thế ư? Không phải đâu.”

Đó là khoảng thời gian rất khó khăn đối với tôi, công việc bị ách tắc, bất luận làm thế nào cũng không được sếp đánh giá cao. Thậm chí khi tôi vừa nghĩ ra ý tưởng định làm một việc nào đó, kết quả đều không tốt, thường chuốc lấy thất bại. Đôi lúc có khi tôi phải ở lại làm đến 9, 10 giờ tối, cả công ty cũng chỉ còn lại mỗi một mình tôi, trên đường về đến nhà mới biết có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của bạn gái. Cứ như vậy tôi và bạn gái càng giận nhau nhiều hơn, dần dần hai người có khoảng cách và chia tay.

Về đến nhà là tôi nằm lăn trên ghế sofa ủ dột, buồn bã, trên ti vi đang chiếu chương trình “đi tìm một nửa”, những chàng trai chiến thắng đứng ở trên bục chờ đợi người bạn gái bước ra. Còn tôi thì không có đủ tư cách để được đứng xếp hàng cho các cô gái lựa chọn.

Đấy các bạn xem như vậy làm sao tôi có thể vui vẻ nổi cơ chứ?

Có một hôm tôi đang đi xuống dưới nhà thì gặp vợ Fuji vừa đi chợ về, khi nhìn thấy tôi cũng chào hỏi rất vui vẻ, còn tôi chỉ gật đầu lấy lệ. Chợt cô ấy nói: “Nhất định phải vui vẻ lên, nếu không anh sẽ mất tiền đấy.” Tôi vội ngớ người ra rồi nhìn cô ấy, cô ấy cười và nói: “Tôi không nói đùa đâu , cho nên anh mau vui vẻ lên đi.”

Tôi không để ý đến những lời vợ Fuji dặn, kết quả là ngày hôm đó tôi đã làm mất ví tiền, tôi vội vàng gọi điện đến ngân hàng để đóng băng tài khoản, sau đó đi làm lại chứng minh thư, ngày hôm đó quả thực rất mệt.

Trên đường về, bạn gái gọi điện và hỏi tôi cuối tuần đã làm gì, tôi nói không làm gì cả, cô ấy tiếp tục gặng hỏi, tôi không nói gì cả vì tâm trạng đang rất tồi tệ, và rồi cúp máy. Bạn gái nhắn tin cho tôi, nếu tôi còn như thế, cô ấy sẽ chia tay. Tôi lạnh lùng trả lời, vậy thì chia tay thôi. Khoảng nửa tiếng sau, bạn gái lại gửi tin nhắn nói, gần đây tôi thay đổi rất nhiều, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi vậy thì chúng ta chia tay, nhưng cô ấy muốn lấy lại tiền mà chúng tôi dành dụm để chuẩn bị mua nhà.

Tôi nhìn vào tin nhắn rồi cứ ngẩn người ra 1 lúc lâu, sau đó tôi trả lời: “Được.”

Tối hôm đó, tôi khó có thể chợp mắt, đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của vợ Fuji, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định ngày hôm sau sẽ gặp vợ Fuji, lại đúng vào ngày nghỉ bù nên tôi có thời gian. Khi nhìn thấy tôi đến nhà, vợ Fuji khi nhìn thấy tôi có chút ngạc nhiên. Tôi hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với chị một lúc không?”

Do lúc đó là giờ làm việc, nên quán café rất vắng. Vợ Fuji ngồi đối diện tôi, trông cô ấy rất là đoan trang , cô ấy nhìn rất trẻ.

“Tại sao cô lại nói người không vui vẻ sẽ bị mất tiền?”

“Ồ, thì ra anh vẫn luôn suy nghĩ về câu nói này sao?”

“Lúc đầu thì tôi không để ý, nhưng sau đó có một vài việc đã xảy ra”

“Thì ra là như vậy, câu nói này thực chất là do chồng tôi nói với tôi”

“Chồng cô nói gì?” Tôi tò mò hỏi lại

Cô ấy mỉm cười , uống 1 ngụm café, rồi từ tốn nói:

“Trước đây tôi và chồng sống tại khu Phúc, lúc đó tôi mới tốt nghiệp đại học. Trường của tôi không có danh tiếng bằng đại học Tokyo hay trường Waseda nhưng cũng không phải là tệ. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp tôi tìm mãi vẫn không được công việc phù hợp. Thời gian đó với chúng tôi quả thực là khó khăn, cả ngày đều ăn mì, rất vất vả, trong lòng lúc nào cũng oán hận, đặc biệt là tôi lúc đó đã không thể kiên trì được nữa,

Fuji nói với tôi, nếu cứ không vui vẻ thì sẽ mất tiền đấy, lúc đầu tôi cho rằng anh ta chỉ nói đùa. Kết quả là ngày hôm sau khi ra khỏi nhà, tôi vội vàng đi phỏng vấn xin việc, nhưng kết quả lại không như mong đợi. Về đến nhà tôi cảm thấy rất khó chịu trong lòng, trong nhà lại không còn lấy một gói mì nào. Tôi bắt xe buýt đến siêu thị gần nhà, nhưng anh biết không? Tôi đã ra khỏi nhà mà quên khóa cửa, khi trở về thì đồ đạc đã bị trộm lấy mất.”

“Quả là tồi tệ…”

“Đúng vậy, ngày hôm đó tôi ôm túi mì vừa mua, đứng ngây trước cửa, tâm trạng rối bời, tiền mất hết rồi, khi Fuji về đến nơi thì tôi cũng đã khóc được gần 1 tiếng rồi. Fuji không hề trách móc tôi, chỉ nói: Em thấy chưa, nếu không vui vẻ thì sẽ mất tiền mà.”

“Fuji hình như là một nhà triết học?”

“Không, Fuji nghe người khác nói. Nhưng cũng chính hôm đó, Fuji nói , hay là không tìm việc nữa, đi ra công viên ngắm hoa anh đào vậy. Khi chúng tôi có mặt tại công viên, tôi lại đột nhiên cảm thấy mọi việc không còn tồi tệ nữa. Fujji nói, nếu như em tiếp tục không vui vẻ em sẽ mất tiền đấy, ông trời rất thích tìm đến những người không vui vẻ để thu phí đấy. Có lẽ do hôm đó tôi thực sự tin là như vậy, nên tự nhủ nếu cứ tiếp tục không vui vẻ thì sẽ có nhiều việc tồi tệ khác xảy đến. Khi đó hoa anh đào nở rất đẹp, nên sau đó tâm trạng tôi cũng khá lên nhiều. Kể ra thì cũng lạ, vốn định gửi 10 cái đơn xin việc thì tôi lại gửi đến 20 đơn, kể cả những công ty tôi không mấy hứng thú. Không lâu sau đó tôi và chồng đều nhận được thư mời của các công ty.”

“Hôm qua tôi đã bị mất tiền” Tôi cúi đầu nói.

“Thế sao, quả đúng là như vậy. Một số bạn của tôi những lúc không vui vẻ thường không kiềm chế việc đi mua sắm, hoặc là tự làm tổn thương chính họ, cuối cùng đều phải tốn tiền. Thời gian lâu họ mới chợt nhận ra câu nói của chồng tôi thật là đúng.”

Bởi những lúc không vui vẻ, sự việc còn tồi tệ hơn so với kế hoạch ban đầu. Công việc đã không tốt, cũng không có thêm tiền, mà tiền lại bị mất. Những kế hoạch dự định cho tương lai với bạn gái cũng bị ảnh hưởng, thậm chí đầu óc vô hồn cũng sẽ khiến ta mất đồ.”

Tôi gọi điện hẹn bạn gái tại Quảng trường nhân dân. Đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, tôi suýt nữa không nhận ra cô ấy, cô ấy sầm sì mặt nói: “Hẹn tôi ra đây làm gì?”

Tôi nói: “Không có gì, em ngồi xuống đây đi.” Rồi tôi đưa cho cô ấy ly trà sữa mà tôi đã mua, cô ấy dường như không còn bực tức như lúc nãy nữa. Sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện, những chuyện mà đã rất lâu rồi chúng tôi không hề chia sẻ, cô ấy đã thi được cái bằng gì đó, cô ấy đã đi những đâu, đã gặp những ai, thì ra chúng tôi đã bỏ sót rất nhiều thứ mà không quan tâm đến nhau. Thời tiết hôm đó rất đẹp, có thể đúng là giống như lời Fuji nói , tôi đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Vào một buổi tối, Fuji đến gõ cửa và tặng tôi một đồ vật trông giống như cái túi gấm. Fuji nói: đây là bùa may mắn, hi vọng nó có thể mang lại may mắn thuận lợi cho anh. Câu cuối cùng Fuji nói bằng thứ tiếng Trung không sõi, y hệt như vợ Fuji đã từng nói với tôi: “Không vui vẻ sẽ bị mất tiền đấy.” Khoảnh khắc đó tôi đã chợt mỉm cười…

Thực ra thì cũng thật kì lạ, kể từ hôm đó, sự may mắn đã lại đến với tôi. Có người gọi điện thoại thông báo đã nhặt được ví tiền của tôi, và còn dứt khoát đòi mang đến công ty tôi để trả lại. Còn sếp tôi đi Philippines về, xem lại những phương án đã bị loại của tôi và muốn làm theo những kế hoạch đó. Bạn gái lại làm hòa với tôi, đến cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.

Vào một buổi sáng khi tôi thức dậy, nghe thấy tiếng động ở nhà bên cạnh, mở cửa ra thì thấy vợ chồng Fuji đang chuyển đồ đạc “Không lẽ vợ chồng anh định…?”

“Chúng tôi phải về Nhật Bản rồi”

“Ồ, nhanh như vậy sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng đã ở Trung Quốc được hơn 1 năm rồi, công việc của Fuji có chút thay đổi, do vậy chúng tôi không tiếp tục ở lại đây nữa”

“Haiz, vừa mới quen thân nhau”

Lúc đó Fuji đột nhiên bước lên và nói: “Anh là người tốt, vui vẻ rồi.”

Tôi cười. Fuji nói: “Anh cười, rất đẹp, đừng, mặt buồn bã. Vợ Fuji nói tiếp: “Luôn vui vẻ sẽ không mất tiền đúng không?”

Một thời gian lâu sau đó, tôi vẫn luôn cho rằng buổi sáng mỗi khi mở cửa ra sẽ đều có thể thấy nụ cười thân thiện của Fuji cùng câu chào quen thuộc “Chào buổi sáng”, vậy nhưng giờ đây tại cầu thang này chỉ có mình tôi cùng với những tia nắng rọi vào.

Theo NTDTV
Biên dịch: Mai Hà, biên tập: Tuệ Minh

Xem thêm: