Gió Bắc và Mặt Trời ai cũng cho mình là người mạnh mẽ hơn. Khi họ đang cãi nhau, có một người khách lạ đi trên đường mặc một chiếc áo khoác.

“Chúng ta hãy đồng ý với nhau như thế này”, Mặt Trời nói, “Ai lột bỏ được chiếc áo khoác của người kia thì kẻ đó sẽ là người mạnh nhất”.

“Rất tốt”, Gió Bắc gầm lên, và lập tức thổi đến một cơn gió lạnh, ào ào tạt vào người du khách.

Khi cơn gió đầu tiên thổi, vạt áo của người du khách cứ quất phần phật vào người anh ta. Anh ta vội vã quấn chặt nó vào người, khi gió càng mạnh thì anh lại giữ nó càng chặt thêm. Gió Bắc giận dữ xé nát cả chiếc áo của anh, nhưng vô ích, anh nhất định không buông nó ra.

Đến lượt Mặt Trời bắt đầu chiếu nắng. Ban đầu, những tia nắng của Mặt Trời dịu dàng, ấm áp dễ chịu sau cái lạnh giá của Gió Bắc, người du khách nới lỏng nút áo khoác ra cho dễ chịu. Khi những tia nắng của Mặt Trời trở nên nóng hơn rồi lại nóng hơn nữa, người du khách bỏ mũ ra và lau mồ hôi trên mặt. Cuối cùng nóng quá, anh ta lột luôn cả chiếc áo khoác ra, chạy nhanh tới một gốc cây to có bóng mát bên đường.

***

Tôi có hai người bạn gái thân tên là Giang và Thu, hai người đều đã kết hôn và chồng của họ có cùng một thói quen la cà bia bọt với bạn bè sau giờ tan sở. Thế nên, nhiều hôm hai cô bạn của tôi về tới nhà, cơm nước dọn dẹp xong chờ mãi chồng mới về, hoặc có hôm phải ngậm ngùi ăn cơm một mình với con nhỏ.

Giang vốn bộc trực, nóng nảy, một thời gian nhắc nhở thấy chồng vẫn “chứng nào tật nấy” thì vô cùng bất mãn, hôm nào chồng cô đi nhậu với bạn về muộn sẽ hứng trọn cơn “bão táp” từ vợ. Giang không chỉ trách móc chồng là kẻ vô trách nhiệm, “không biết thương người”, mà còn tự đấm ngực khóc lóc, thở than cho mình “mệnh bạc”. Chồng cô vốn không phải người xấu, chỉ là tuổi trẻ ham vui, thấy vợ như vậy cũng rất buồn khổ, nhưng lần tới vẫn cứ là không nỡ lòng từ chối bạn bè. Hơn nữa, hôm nào trót đi với bạn, anh chỉ mới tưởng tượng cảnh bị vợ nổi cơn tam bành thôi thì đã sợ dùng dằng mãi chẳng dám về nhà. Cứ thế, bi kịch của gia đình Giang mãi không có hồi kết.

Thu lại là người dịu dàng, nhu thuận. (Ảnh: theglobeandmail.com)

Còn Thu lại là người dịu dàng, nhu thuận. Cô thấy chồng mãi cứ la cà nhậu nhẹt với bạn bè như vậy, cũng không làm lớn chuyện, chỉ kiên trì lặng lẽ đợi chồng về. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô đều nhất định đợi anh về rồi mới dùng bữa, dù muộn đến mấy cũng đợi anh về. Một lần ham vui về tới nhà đã 10h tối, chồng của Thu thấy vợ vẫn ngồi bên mâm cơm đợi mình, gương mặt dịu dàng không giấu được nét mệt mỏi. Bé con đã được mẹ tắm rửa, cho ăn trước và ru ngủ, chỉ còn Thu vẫn ôm bụng đói meo ngồi đợi anh.

Trong lòng anh vô cùng ái ngại. Anh hỏi: “Sao em không ăn trước đi?”, thì Thu chỉ nhẹ nhàng đáp: “Em chờ anh, vợ chồng phải cùng nhau dùng bữa chứ. Anh vào nhà rửa mặt đi cho đỡ mệt nào”.

Kể từ đó, mỗi lần chồng Thu bị bạn bè rủ rê, anh lại có chút ngập ngừng vì thương vợ. Có lần bị giữ lại lâu quá, anh nói dối là con ốm để về nhà. Về phần mình, Thu cố gắng nấu những món ăn mà anh thích, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ mát mẻ, giúp chồng quên đi mọi mệt nhọc mỗi khi về tới nhà. Cứ như vậy, tới một ngày, chồng Thu đã về nhà đúng giờ, cùng vợ tắm cho con và chuẩn bị bữa tối…

***

Giang mạnh mẽ, ào ào dữ dội như Gió Bắc, cuối cùng lại đẩy chồng mình ra xa. Thu dịu dàng, ấm áp như Mặt Trời, cuối cùng khiến chồng mình tự nguyện khuất phục. Ở đời, hiếm có thứ thành công đạt được trong chốc lát, mọi thành tựu đều phải trải qua nỗ lực bền bỉ, kiên trì với một tấm lòng thiện lương không mệt mỏi.

Thanh Ngọc