Một hôm, có một đệ tử hỏi sư phụ: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại. Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp: “Con hãy ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ!”
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã học được tha thứ cho họ rồi thưa sư phụ! Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”
Sư phụ đáp: “Chưa xong đâu! Con hãy về tịnh tâm, mở hết lòng ra thương yêu họ!”
Người đệ tử gãi đầu: “Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương yêu họ, thì…! Thôi được, con sẽ cố làm!”
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt rất vui vẻ, khoe với sư phụ là đã có thể thương những người mà trước đây từng đối xử tệ bạc với mình.
Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, biết ơn họ! Bởi nếu không có họ đóng những vai trò đó, thì con đâu có cơ hội đề cao tâm tính như vậy!”
Người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Anh tuyên bố: “Con đã biết ơn hết mọi người đã cho con cơ hội học được sự tha thứ!”
Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé! Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ!”
***
Trong cuộc sống, dù bạn là ai, làm nghề nghiệp gì, nỗ lực ra sao… dường như đều không tránh khỏi bị ai đó đối xử bất công, lợi dụng, thù ghét, chà đạp bạn. Nếu chúng ta “lấy oán trả oán” thì oán hận sẽ chất chồng, càng ngày càng không gỡ ra được.
Có người nói tâm oán hận như một túi rác, bạn ôm nó trong lòng càng lâu thì càng hôi thối sinh bệnh, chi bằng quẳng nó đi. Ít nhất cũng đừng nên tự trừng phạt mình bằng lỗi lầm của người khác, phải vậy không?
Tha thứ giúp chúng ta được bình yên. Vì vậy, tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho bản thân mình. Tha thứ xóa đi những niềm cay đắng, phẫn uất trong quá khứ để hướng đến một tương lai tốt đẹp.
Nhiều khi trong cuộc đời, chúng ta phải cám ơn những người đã đưa đến cho mình phiền não và oan uổng, để chúng ta có cơ hội thăng hoa nội tâm. Bởi nếu lúc nào cũng được quý mến, ca ngợi, thuận buồm xuôi gió, thì ta dễ bị ru ngủ trong niềm tự hào, kiêu hãnh và chính lúc đó, ta đang tự biến mình thành nô lệ cho sự cao ngạo và đang đánh mất chính mình.
Người xưa tin vào thiện ác báo ứng, rằng mỗi một sự việc xảy đến với con người đều có duyên do. Nếu không phải là ta đã từng ức hiếp họ trong quá khứ, thì đời này họ chẳng thể tìm ta đòi nợ. Có thể buông bỏ nỗi bất bình, oán giận trong tâm, từ đó lấp đầy trái tim bằng lòng yêu thương và cảm ân, đây cũng là quá trình ta kết toán nợ nần, hoá giải ác duyên, khiến sinh mệnh bản thân được nhẹ nhàng, thăng hoa.
Người xưa từng nói: “Lấy oán báo oán, oán oán trập trùng. Lấy đức báo oán, oán ấy tiêu tan”, quả là rất có đạo lý.
Khiêm Từ
(Tham khảo: “Từ tha thứ đến biết ơn” – Nguyễn Trọng Lưu)