Đại Kỷ Nguyên

Lỗi của thiên thần

Thiên thần trầm tĩnh hồi lâu, lẩm bẩm nói rằng: “Ngay từ đầu tôi đã sai rồi…”

Một ngày nọ, một người mù dắt chú chó dẫn đường của ông, khi đi qua đường, thì một chiếc xe tải mất lái và lao thẳng về phía trước, người mù chết ngay tại hiện trường, còn chú chó vì bảo vệ chủ nhân cũng chết thảm dưới bánh xe tải.

Chủ nhân và chú chó cùng đi đến trước cổng thiên đàng.

Một thiên thần chặn họ lại gây khó dễ và nói: “Xin lỗi, hiện nay thiên đàng chỉ còn thừa 1 chỗ trống, vì thế một trong 2 phải đi xuống địa ngục.”

Chủ nhân nghe xong, liền vội hỏi: “Chó của ta không biết thiên đường và địa ngục là gì, vì thế để cho ta quyết định ai sẽ đi thiên đàng được không?”

Thiên thần nhìn người này với ánh mắt coi thường, cau mày, nghĩ một lúc rồi nói: “Xin lỗi ngài, mỗi một linh hồn đều là bình đẳng, vì thế 2 ngươi phải thông qua thi đấu để quyết định ai sẽ lên thiên đàng.”

Chủ nhân thất vọng hỏi: “Ồ, vậy thi đấu như nào?”

Thiên thần nói: “Cuộc thi này rất đơn giản, chỉ cần ai chạy đến cửa thiên đàng trước thì người đó được lên thiên đàng. Nhưng ông đừng có lo, vì ông đã chết rồi nên không còn bị mù nữa, mà tốc độ của linh hồn không liên quan với nhục thân, càng thuần khiết lương thiện thì tốc độ càng nhanh.”

Chủ nhân nghĩ một chút, liền đồng ý.

Thiên thần đợi chủ nhân và chú chó chuẩn bị xong, liền tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Thiên thần nghĩ rằng chủ nhân sẽ dành hết sức lực để chạy đến thiên đàng, ai ngờ rằng chủ nhân không vội vã chút nào và từ từ đi về phía trước. Càng khiến thiên thần kinh ngạc hơn, chú chó cũng không hề chạy mà từ từ bước đi cùng chủ nhân, một bước cũng không muốn rời.

Thiên thần bỗng hiểu ra: hóa ra, qua nhiều năm chú chó này đã tạo thành một thói quen, luôn làm theo hành động của chủ nhân, luôn đi trước dẫn đường bảo vệ. Thật đáng ghét, lợi dụng điểm này mà ông ta đã tính trước không hề lay động, ông ta chỉ cần đến trước cổng thiên đàng bảo chú chó dừng lại có phải là xong không.

Thiên thần nhìn chú chó trung thành, trong tâm rất khó chịu, thiên thần nói lớn với chú chó: “Ngươi đã vì chủ nhân mà hy sinh đi tính mạng, bây giờ, chủ nhân của ngươi không còn mù nữa, ngươi cũng không cần phải dẫn đường cho ông ta nữa, ngươi hãy chạy đến thiên đàng đi!”

Tuy nhiên, cả chủ nhân và chú chó đều coi như không nghe thấy lời thiên thần nói, mà vẫn từ từ bước đi như đi tản bộ vậy.

Quả nhiên, cách cửa thiên đàng còn mấy bước, chủ nhân phát ra một khẩu lệnh, chú chó liền ngồi xuống, thiên thần nhìn chủ nhân với ánh mắt coi thường.

Lúc này, chủ nhân cười và quay lại nói với thiên thần và nói: “Tôi cuối cùng cũng đưa chú chó của tôi đến được thiên đàng rồi, tôi lo rằng nó không muốn lên thiên đàng, mà chỉ muốn đi cùng tôi … vì thế tôi muốn giúp nó quyết định, xin cô hãy trông nom nó.”

Thiên thần sững người.

Chủ nhân lưu luyến nhìn chú chó và nói: “Có thể dùng hình thức thi đấu để quyết định quả là tốt, chỉ cần tôi cho nó đi mấy bước, nó sẽ được lên thiên đàng. Mặc dù nó đã đi cùng tôi bao năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, vì thế tôi chỉ muốn đi chậm để nhìn nó lâu hơn một chút. nếu có thể, tôi chỉ muốn mãi mãi nhìn nó đi như thế. Nhưng đã đến thiên đàng, đó mới là nơi mà nó phải đến, xin cô hãy trông nom nó.”

Nói xong, chủ nhân liền ra khẩu lệnh để chú chó đi tiếp, chính vào thời khắc mà chú chó đến đích, chủ nhân liền hướng tới địa ngục mà rơi xuống. Chú chó nhìn thấy, liền vội vàng chạy theo chủ nhân. Thiên thần trong lòng vô cùng ân hận đã tung đôi cánh và bay theo, muốn giữ lấy chú chó, nhưng đó là một linh hồn lương thiện và thuần khiết nhất thế giới, tốc độ của nó nhanh hơn hết thảy các thiên thần ở thiên đàng này.

Vì thế chú chó lại có thể ở cùng chủ nhân của mình, cho dù là địa ngục, chú chó vẫn mãi mãi bảo vệ chủ nhân của mình.

Thiên thần trầm tĩnh hồi lâu, lẩm bẩm nói rằng: “Ngay từ đầu tôi đã sai rồi, hai linh hồn này là một thể, họ không thể bị tách biệt”

Trên thế giới này, chân tướng chỉ có một, nhưng ở trong mắt của mỗi người khác nhau, lại nhìn thấy những sự việc đúng sai khác nhau. Tại sao lại như vậy? Kỳ thực, đạo lý rất đơn giản, vì mỗi một người khi nhìn một sự việc, đều không thể đứng trên lập trường khách quan tuyệt đối, mà dù ít dù nhiều đều mang theo những cái nhìn phiến diện, dùng kinh nghiệm của bản thân, yêu, ghét và tiêu chuẩn đạo đức để tiến hành phán xét, kết quả chính là — chúng ta chỉ nhìn thấy giả tướng.

Theo NTDTV

Thiên Minh biên dịch

Xem thêm:

Exit mobile version