Đại Kỷ Nguyên

Mê luyến hồng trần lỡ mất cơ duyên, khi hối hận cũng muộn rồi!

Xa hoa phú quý chốn trần tục này khiến con người ta mê đắm, lạc lối trên con đường trở về ngôi nhà thực sự. Nhưng kỳ thực, phú quý rồi cũng như mây trôi, rốt cuộc điều gì mới là hạnh phúc vĩnh viễn. Câu chuyện dưới đây sẽ phần nào khiến bạn tỉnh ngộ!

Vào thời triều đại nhà Tùy, có ba người bạn thân tên Bùi Kham, Vương Kính Bá và Lý Phan cùng đi lên núi Trường Bạch để tầm Đạo. Sau hơn 10 năm tu luyện trải qua muôn vàn khổ nhọc, nhưng dường như họ vẫn chưa đạt được gì.

Sau một thời gian Lý Phan chết. Vương Kính Bá nói với Bùi Kham:

“Chúng ta bỏ nhà, bỏ đời sống thế gian giàu sang và quyền thế để đến đây tầm Đạo. Nơi rừng rậm xa xôi chúng ta không nghe được nhạc hay và không được những bữa ăn ngon. Chúng ta xem sự vui sướng là sự hổ thẹn, trải qua cuộc sống cô đơn nghèo khổ chỉ vì muốn đắc Đạo và trường sinh bất tử. Nhưng đến hôm nay thiên đàng cũng không ở trong tầm mắt.

Nếu chúng ta tiếp tục chịu đau khổ ở nơi đây thì cái chết đang chờ chúng ta tại núi này. Tôi định sẽ rời khỏi núi này để sống cuộc đời xa hoa; tôi muốn tìm sự thịnh vượng và địa vị. Tại sao chúng ta phải chết cô đơn vô ích trong núi này?”.

Bùi Kham đáp: “Từ trước tôi đã biết đời sống thịnh vượng và địa vị chỉ là tạm bợ, nó như mây bay. Đã thấy nó chỉ là ảo tưởng, tại sao tôi có thể trở lại chỗ không thực đó đây?”.

Bùi Kham khuyên nhủ Vương Kính Bá ở lại núi, nhưng Vương không nghe và ra đi. Năm đó là năm 627, năm đầu tiên của triều đại nhà Đường với sự cai trị của hoàng đế Đường Thái Tông. Vương Kính Bá trở về làm quan như xưa và sau đó trở thành quan lớn trong triều. Một vị quan lớn khác gả con gái cho Vương Kính Bá. Vài năm sau, ông trở thành thống lĩnh vệ binh của hoàng cung, mặc quân phục đỏ, trông rất oai vệ.

Một dịp nọ, Vương Kính Bá được cử làm đại diện đến miền nam của sông Hoài, đi thuyền đến Cao Bưu. Đoàn thuyền của ông có mang cờ hiệu rất đặc biệt để những thuyền khác nhìn thấy thì lẹ làng chèo tránh qua, nhường đường cho đoàn thuyền của quan đi qua.

Khi đó có một ngư phủ đang chèo thuyền tránh đường, nhưng Kính Bá không buồn để ý. Sau khi nhìn kỹ lại mới nhớ ra ngư phủ đó chính là Bùi Kham, người đã cùng ông vào núi để tầm Đạo. Do đó ông cho thuyền đến đón Bùi Kham và mời lên thuyền mình.

Vương Kính Bá đón chào Bùi Kham và nói: “Này bạn xưa, từ ngày chúng ta từ biệt nhau, anh đã siêng năng tu luyện, hôm nay anh có gì để biểu diễn hay không? Anh hình như không có gì hơn, chỉ là một ngư phủ trôi nổi trên sông. Như tôi thấy thì tu Đạo thật là vô nghĩa. Cuộc sống thì khó khăn và ngắn ngủi; chúng ta nên hưởng thụ vui sướng. Tại sao phải phí cuộc đời cho sự tu luyện? Mặc dù bây giờ tôi chưa có địa vị cao, nhưng tôi đã trội hơn khi tôi ẩn dật trên núi, phải không? Bây giờ anh vẫn giống như lúc trước, vẫn muốn quên mình trong núi, tôi thật là không thể hiểu được! Nếu anh cần gì, tôi sẵn lòng giúp đỡ”.

Bùi Kham đáp: “Dù tôi chỉ là thường dân, tôi đã sớm nhàn vân nhã hạc, để mọi lo lắng cho gió bay lâu lắm rồi. Làm sao tôi có thể giống như ‘Trang Tử’ nói, để cho mấy con chuột đồi bại mục nát khiến tôi quan tâm đây? Mỗi người đều có chí nguyện của mình, tại sao anh lại khoe với tôi về danh vọng và giàu sang? Trong cuộc sống tôi đều vô cùng sung túc, anh có thể giúp tôi cái gì đây? Phía tây của tòa nhà Thanh Viên có một vườn đào, đó là nhà của tôi. Lúc nào anh rảnh rỗi, có thể tới tìm tôi”.

Độ hai tuần sau, Vương Kính Bá nhớ lại lời của Bùi Kham, bèn đi đến vườn đào để tìm Bùi Kham. Tới nơi, người gác cửa dẫn ông vào. Chỗ ở khi mới vào có vẻ trống trải, nhưng càng đi sâu vào quang cảnh xung quanh càng đẹp hơn. Họ đi qua một cổng lớn, trong đó cây lá sum sê. Đây không phải là nhà của thường dân, cảnh vật vô cùng xinh đẹp, từng cơn gió thơm nhè nhẹ thổi, khiến cho người ta tinh thần sảng khoái, cứ lâng lâng tựa như đang bước trên mây vậy.

Đến lúc này, tâm tình của Vương Kính Bá mới bắt đầu chuyển biến, thấy làm quan thật là vô nghĩa; cảm thấy mình sống làm thường nhân thật hèn mọn, nghĩ đến đồng sự, cảm thấy họ hẹp hòi nhỏ mọn giống như mấy con kiến vậy.

Bỗng có một người dáng vẻ trịnh trọng, áo mũ hào hoa phú quý xuất hiện. Vương Kính Bá vội vã cúi đầu tôn kính, khi ngẩng đầu lên thì vô cùng ngạc nhiên thấy người kia chính là Bùi Kham. Bùi Kham nói: “Ông làm quan đã lâu trong nhân gian, quen ăn thịt đỏ tanh nồng, lòng tham lộ rõ, như đeo gánh nặng trên lưng, bước đi thật gian nan”.

Bùi Kham mời Vương Kính Bá vào phòng khách. Vương Kính Bá nhìn thấy nơi này các đồ vật được bày biện đều không có trong trần gian, các món ăn cao lương mỹ vị ông cũng chưa từng được thưởng thức qua.

Bùi Kham nói với người quản gia: Vương Kính Bá là bạn trên núi của ta, bởi vì ý chí tu Đạo không kiên định nên bỏ lại ta mà xuống núi. Ly biệt 10 năm, ông ấy mới làm được quan trong triều, tâm đã hoàn toàn quay về phàm tục rồi, chỉ có thể đưa nữ tử ở thế gian đến mua vui”. Thế là Bùi kham bảo quản gia dùng thần thông đem vợ của Vương Kính Bá là Triệu Thị từ ngàn dặm xa xôi tới, gảy đàn góp vui.

Sau đó trước khi bình minh, Bùi Kham bảo người quản gia đem Triệu Thị trở về, nói: “Căn phòng này là cửu thiên họa đường, người phàm không thể vào được. Nhưng ta và Vương Bá Kính là bạn cùng tu Đạo năm xưa, đáng tiếc ông ấy mê đắm vì những vinh hoa trên đời, tự mình cam tâm lên núi đao xuống biển lửa, thông minh lại bị thông minh lừa, bỏ bao tâm kế lại thành ra tự hại mình; từ nay về sau phải chìm nổi trong cuộc sống khổ ải nhìn không thấy tương lai. Cho nên ta mới cố ý mời ông ấy đến đây ngày hôm nay, mong rằng ông ấy sẽ tỉnh ngộ”.

Bùi Kham nói với Vương Kính Bá: “Đường đi trần tục dài và gian khổ, người sống trên đời sẽ có ngàn vạn mối lo, mong ông hãy bảo trọng”. Vương Kính Bá cảm ơn từ biệt Bùi Kham.

Năm ngày sau, Vương Kính Bá hoàn tất công việc và sửa soạn trở về kinh đô. Trước khi đi ông tranh thủ đi tìm Bùi Kham để từ biệt lần cuối cùng, nhưng khi đến vườn đào chỉ thấy còn lại một vườn hoang đầy cỏ dại. Ông đành buồn bã quay về.

***

Thế giới trần tục đã đánh lừa Vương Kính Bá, vì vậy mà tu Đạo không kiên định, bỏ dở nửa chừng để truy đuổi vinh hoa phú quý, đến khi nhận ra thì hối hận cũng đã muộn rồi!

Tranh đấu để thỏa mãn dục vọng trong thế giới trần tục, con người đã tạo vô số nghiệp, phải phiêu bạt trong sinh tử luân hồi nơi bể khổ. Giàu sang, địa vị chỉ là lơ lửng như mây trôi, buổi chiều vui vẻ và buổi tiệc ngon rồi cũng phải tàn với sự chia ly.

Theo Chanhkien /zhengjian

Xem thêm:

Exit mobile version