Ai đó đã từng cho rằng: người được nhiều người gọi là “Mẹ” nhất trên thế giới khi còn tại thế phải là Mẹ Têrêsa (1910 – 1997). Năm 1979, Mẹ Têrêsa được trao giải Nobel Hoà Bình vì đã dâng hiến cả đời mình phụng sự những người nghèo khổ. Mẹ nói: “Không phải tất cả chúng ta đều làm được những điều vĩ đại, nhưng chúng ta có thể làm những điều nhỏ nhặt với tình yêu vĩ đại”.

Mẹ Têrêsa, một nữ tu nhỏ nhắn “đứng trong đám đông nào cũng lọt thỏm hầu như mất tích”, mỏng manh trong bộ áo sari trắng viền xanh, nhưng sự vĩ đại của mẹ đã chinh phục trái tim của con người trên toàn thế giới.

Sự vĩ đại của Mẹ Teresa được tạo thành từ những việc làm nhỏ bé của mẹ: chăm sóc những người hấp hối, cô nhi, người bệnh phong, người vô gia cư, người nghiện ngập ma túy, những người bị bỏ rơi. Toàn những loại người bị người đời lánh xa, khinh rẻ, không muốn động tới.

Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II từng nói: “Mẹ đã chọn không chỉ là người bé nhỏ nhất nhưng là nữ tỳ của những người bé nhỏ nhất… Sự vĩ đại của mẹ ở nơi khả năng trao tặng mà không tính toán chi phí, trao tặng hết sức mình”.

Mẹ Têrêsa. (Ảnh: tagblatt.ch)

Hãy quan tâm tới người khác

Cả cuộc đời Mẹ Têrêsa phục vụ những người nghèo đói. Mẹ có một quan điểm rộng rãi và sâu sắc hơn về cái đói như sau:

“Đói ở đây là gì? Có phải là đói ở Phi châu, ở Ấn Độ, nơi nhiều người đói một miếng bánh, một chén cơm không? Đúng, nhưng cũng là đói tình yêu thương, đói được người khác quan tâm. Hãy quan tâm tới người khác. Điều kinh hãi là bị bỏ rơi.

Một hôm, khi tôi đi bộ trên đường phố tại London, tôi thấy một người ngồi một mình, trông rất cô đơn. Tôi bước tới và giơ tay bắt tay ông ta. Tay tôi ấm áp, ông kêu lên: Ồ, sau bao nhiêu lâu, nay tôi mới được cảm thấy ấm áp của tình người”. Rồi mặt ông ta sáng lên. Ông ta không còn giống như lúc trước nữa. Cái nồng ấm của bàn tay con người là chuyện nhỏ, nhưng qua cái đó, ông ta cảm thấy có ai thực sự quan tâm tới ông, có ai thực sự săn sóc cho ông. Từ trước, tôi chưa bao giờ để ý rằng: một việc nhỏ có thể đem niềm vui lớn cho người nào đó”.

Lòng bác ái cảm hoá người vô Thần

Dưới đây là một câu chuyện được Mẹ Têrêsa kể lại:

“Hôm ấy có một người lạ mặt đến thăm các bệnh nhân. Ông ta đến nhà vào lúc một Sơ vừa mới đem một người hấp hối từ ngoài đường về. Sơ này tìm thấy kẻ hấp hối đang nằm bất tỉnh bên ống cống, mình phủ đầy giòi bọ, trông thật ghê tởm. Thế nhưng, không chút ái ngại, Sơ ấy vẫn chăm sóc bệnh nhân một cách kỹ lưỡng. Sơ nhặt từng con giòi, rửa sạch sẽ mọi chỗ, vừa làm vừa mỉm cười với tất cả lòng thương mến. Sơ làm việc cách thản nhiên, không bận tâm để ý đến ai cả. Trong khi đó, người khách lạ đứng ở một góc phòng quan sát từng cử chỉ của Sơ ấy. Sau cùng, người khách lạ kia đến gặp tôi và trút hết tâm sự:

– Thưa Mẹ, sáng nay con đến nhà này với tâm hồn của một kẻ vô Thần. Lòng con đầy căm hờn và oán giận. Nhưng bây giờ… con ra về với một tâm hồn hoàn toàn đổi mới. Con bắt đầu tin vào Chúa, bởi vì con đã chứng kiến tình yêu của Chúa được diễn tả một cách cụ thể qua hành động và qua cách Sơ ấy đã đối xử với người hấp hối bẩn thỉu kia. Bây giờ con tin thật Chúa là tình yêu. Không có tình yêu Chúa trong tâm hồn, không thể nào có đủ nghị lực để yêu mến tha nhân được.

Cả cuộc đời Mẹ Têrêsa phục vụ những người nghèo đói. (Ảnh: ahoramismo.com)

Thắp đèn cho ai?

Mẹ Têrêsa sáng lập Dòng Thừa sai Bác Ái ở Kolkata (Calcutta), Ấn Độ năm 1950. Dấu chân của Mẹ đã đi qua những con phố nghèo, những khu ổ chuột, trại tế bần… khắp nơi trên thế giới.

Khi Mẹ Têrêsa ở Úc, đã xảy ra một câu chuyện như sau:

“Ở Úc Châu có một người thổ dân sống trong một hoàn cảnh thật thảm thương. Ông ta đã cao niên rồi. Từ bao năm tháng ông chỉ một thân một mình cô đơn trong túp lều tối tăm xiêu vẹo. Lần đầu tới thăm ông, tôi đề nghị:

– Ðể tôi dọn dẹp nhà và sửa soạn giường chiếu lại cho ông.

Ông ta hờ hững nói:

– Tôi đã quen sống như vậy rồi.

Nhưng tôi bảo ông:

– Tuy vậy, ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn với căn nhà sạch sẽ và ngăn nắp.

Sau cùng ông ta bằng lòng để tôi dọn dẹp lại nhà cửa cho ông. Trong khi quét dọn tôi thấy một cái đèn cũ, đẹp nhưng phủ đầy bụi bẩn.

Tôi hỏi ông:

– Có bao giờ ông thắp đèn này không?

Ông ta trả lời với giọng chán ngán:

– Nhưng thắp đèn cho ai? Có ai bước chân vào nhà này bao giờ đâu. Tôi sống ở đây đã lâu rồi mà chẳng hề trông thấy một ai cả.

Tôi hỏi ông:

– Nếu như các nữ tu đến thăm ông thường xuyên, ông có bằng lòng thắp đèn lên không?

Ông vui vẻ đáp:

– Dĩ nhiên rồi.

Từ hôm đó, các nữ tu của chúng tôi quyết định mỗi chiều sẽ ghé qua nhà ông. Cũng từ đó, ông ta bắt đầu thắp đèn và dọn dẹp căn lều cho sạch sẽ hơn.

Ông còn sống thêm hai năm nữa. Trước khi chết ông nhờ các nữ tu nhắn tin cho tôi, ông nói:

– Xin nhắn với Mẹ Têrêsa bạn tôi rằng, ngọn đèn mà Mẹ đã thắp lên trong đời tôi vẫn còn chiếu sáng. Ðó chỉ là một việc nhỏ, nhưng trong bóng tối cô đơn của đời tôi, một tia sáng đã chiếu lên và vẫn còn tiếp tục sáng mãi”.

***

Và cho đến hôm nay, ngọn đèn của tình yêu thương vô điều kiện mà Mẹ Têrêsa đã thắp vẫn đang tiếp tục lan toả. Chính bởi yêu thương, nên Mẹ Têrêsa mới trở thành vĩ đại. Mỗi chúng ta xin hãy ghi nhớ trong tim lời dặn dò của Mẹ:

“Hãy trao tặng tình yêu thương bất cứ nơi đâu bạn tới: trước tiên trong chính mái ấm của mình. Hãy yêu thương con cái, bạn đời, và cả những người hàng xóm… Đừng để ai tới với bạn mà không rời đi tốt đẹp hơn và hạnh phúc hơn. Hãy là hiện thân sống động cho lòng nhân ái của Chúa Trời bằng cách thể hiện lòng nhân ái trên gương mặt, trong ánh mắt, trong nụ cười và cả trong những lời chào nồng ấm”.

Khiêm Từ