Đại Kỷ Nguyên

Nếu đang mất niềm tin vào cuộc sống, bài viết này là dành cho bạn…

Khi còn bé thơ ta luôn được dạy rằng phải sống thật thà, yêu thương bạn bè và đối xử tốt với đồng loại. Năm tháng qua đi, những suy nghĩ trong sáng ngày nào dần bị đổ vỡ và thay thế bằng toan tính và dối trá. Thế nên khi đối diện với hiện thực này, nhiều bạn hỏi tôi rằng, phải làm sao để sống và rằng, chúng ta nên tin tưởng vào điều gì. Tôi nói, thôi thì, tự mình hãy trở thành một niềm tin vậy.

Để tôi kể cho bạn một câu chuyện.

Khi còn non trẻ tôi luôn tin vào tình yêu, tôi tin cái lung linh của tình yêu bởi nó cho ta cảm giác được nhận thêm, được cho đi, được có quá nhiều đến nỗi choáng ngợp. Rồi cuộc đời cũng dạy tôi rằng tình yêu cũng tràn ngập khổ đau, tình yêu có đủ sắc màu của dối gian, của chia ly, của xa cách, của đổ vỡ, của ly tan. Tình yêu dễ làm ta cười nhưng cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào nụ cười tươi tắn ấy và để lại nỗi đau khôn nguôi. Từ đó tôi nhìn tình yêu bằng đôi mắt e dè hơn, bằng trái tim bớt rộn rã hơn, bằng ánh mắt nghi ngại hơn… nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời sẽ ngọt ngào hơn khi tình yêu có mặt …

Khi còn non trẻ, tôi luôn tin vào lòng tử tế mà tôi học được từ cha mẹ, từ thầy cô và từ những người xung quanh. Tôi tin người ta luôn “gặp lành” nếu biết “ở hiền”, tôi tin cái ác không thể có cơ hội tồn tại giữa cuộc đời dài lâu, tôi tin những cái ôm thân ái luôn làm người ta gần nhau hơn và đẩy lùi những nghi ngại.

Rồi cuộc đời cũng dạy tôi rằng, không chỉ có thể sống và an toàn bằng lòng tử tế bởi có khối kẻ không cần lòng tử tế vẫn sống an nhàn, no đủ thậm chí vênh váo vì được người khác luồn cúi, nịnh bợ. Cuộc đời cũng bảo tôi rằng, cái ác vẫn luôn tồn tại dưới một bộ mặt đẹp đẽ, cái ác bây giờ làm người ta đau đớn hơn nhưng lại khiến người ta im lặng chịu đựng hơn. Từ đó tôi không còn nhìn thấy lòng tử tế thong dong đi giữa cuộc đời, lòng tử tế bây giờ lặng lẽ hơn, hiếm hoi hơn… nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời này luôn tốt đẹp khi còn lòng tử tế…

Khi còn non trẻ, tôi luôn tin vào giá trị của sự thật. Tôi tin cuộc sống này chỉ có thể tồn tại khi sự thật được nhìn nhận. Sự thật làm người ta có đủ dũng khí nhìn lại thiếu sót của mình, sự thật làm người ta đủ bao dung khi nhìn thấy lỗi lầm của người khác, sự thật làm người ta không phải tự gian dối, lừa phỉnh chính mình, để nghênh ngang bước hoài trong bóng tối… mà cứ ngỡ đang bước trong ánh hào quang chói lòa.

Rồi cuộc đời cũng chỉ cho tôi rằng, đôi lúc tin vào sự thật quá lại là tự hại mình, rằng cái điều khó nghe nhất, khó nói ra nhất …lại chính là sự thật và rằng cái giá trị của sự thật bây giờ mong manh giữa đôi bờ thực ảo. Từ đó tôi ngại ngần hơn khi tin vào mọi điều được nhìn thấy, được nghe thấy. Sự thật bây giờ chỉ như một tiếng cười khẽ vu vơ, sự thật ngủ quên đâu đó giữa cuộc đời… Nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời sẽ trong trẻo hơn khi sự thật thức giấc…

Khi còn non trẻ, tôi đã sống với trái tim hừng hực niềm tin, tôi đã cho và nhận đủ những đau thương hạnh phúc của cuộc đời. Tôi chưa bao giờ nuối tiếc hay ân hận về những chọn lựa của mình dù có thể những lựa chọn đó chưa được đúng lắm, hay lắm…

Nhưng ngẫm lại, có gì trong cuộc đời này là chỉn chu tuyệt đối đâu… Tôi chợt nhận ra rằng, khi còn non trẻ người ta có cái nhìn lành lặn bao nhiêu … thì khi lớn hơn, già hơn người ta lại có cái nhìn nghi ngại và hao hụt đi bấy nhiêu… Phải chăng đó là sự đổ vỡ?

Trong nhiều sự đổ vỡ… theo tôi sự đổ vỡ về niềm tin là sự đổ vỡ nặng nề nhất. Sự đổ vỡ niềm tin vào tình yêu làm chơi vơi lòng chung thủy, sự đổ vỡ niềm tin vào lòng tử tế làm nảy sinh cái ác, sự đổ vỡ niềm tin vào sự thật làm trỗi dậy sự dối gian… Sự đổ vỡ niềm tin là sự đổ vỡ của nhiều đổ vỡ.

Nhưng tôi vẫn tin rằng, dù đã sẵn sàng hay chưa, thì một ngày kia, chúng ta cũng sẽ phải chia tay thế giới này. Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực… tất cả đối với chúng ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này.

Vậy chúng ta phải sống như thế nào giữa cuộc đời này, nơi mà niềm tin chỉ là một điều gì hiếm hoi?

Theo tôi, có lẽ, thay vì sống cho bản thân, đặt niềm tin vào người khác và đau khổ vì những được mất, đúng sai, tại sao chúng ta không học cách buông bỏ bản thân và sống cho người khác, sống cho những điều cao đẹp?

Bởi:

Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.

Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.

Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.

Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.

Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hỷ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.

Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.

Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.

Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.

Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc, còn bạn, bạn cười.

Phong Vân

Exit mobile version