Thơ, là tiếng lòng của người thi sĩ. Khi kết hợp với thể thơ được dung luyện qua năm tháng cuộc đời, thì thơ có khả năng đưa người đọc thăng hoa. Bản thân thi sĩ, cảnh giới tinh thần của họ có lẽ cũng đã ngấm vào từng câu từng chữ, cho dù độc giả có cảm thụ được đến bao nhiêu, người thi sĩ cũng vẫn hạnh phúc trong những vần điệu của riêng mình.
Tôi thấy ngoài hiên giọt nhẹ nhàng
Rơi rơi xuống đất, hợp rồi tan
Vô thường, ảo ảnh hay như mộng
Ngẫm hạt rơi kia thật bẽ bàng.
Tôi thấy đường kia, những lá vàng
Cũng rơi về cội bởi mùa sang
Đã là phong phế sao còn ngỡ
Tưởng vẫn xanh tươi để mơ màng.
Tôi thấy Đông về nắng quạnh hiu
Lẻ loi, yếu ớt dưới trời chiều
Còn cố làm ra mình mạnh mẽ
Chút gió lạnh vùi nắng bạt phiêu.
Tôi thấy bóng mây xám cũng nhiều
Phủ đầy trời tưởng nhất nên kiêu
Ai ngờ gió bạt mây trôi dạt
Để lại trong xanh vút sáo diều.
Tôi lại thấy tôi giữa đất trời
Vô duyên, vô vị, rách tả tơi
Tài hèn, trí mọn mang ảo vọng
Âu chỉ thế thôi một kiếp người?
Thanh Bình