Nhân gian nặng nhất chữ Tình
Yêu thương, ân oán, giận hờn,… buông sao?
Ngẫm rồi lòng cứ nao nao
Trăm năm một thoáng, buồn sao là buồn!
Đêm nằm hai dòng lệ tuôn
Kiếp người ấy khổ, nhưng buông thế nào?
Trong lòng tự hỏi trời cao
Luân hồi lục đạo ngày nào thoát ra?
Trải qua bao kiếp phong ba
Cuối cùng ta cũng tìm ra lối về
Chân tu Đại Pháp phá mê
Bao nhiêu ân oán cũng đành rằng buông
Hy vọng