Một sự thật là tôi đang tìm lại chính tôi, đang tìm lại những người tôi yêu mến. Cái khát khao được cùng nhau chia sẻ, gắn bó và tin yêu nhau của ngày xưa làm tôi gọi tên từng đứa bạn, ước gì chúng tôi có thể nắm tay nhau cùng trở về ngôi nhà thực sự … Nhưng ngôi nhà thực sự ấy ở đâu?
Tôi về thăm quê lần này thấm thoát đã 20 năm trôi qua, ngoảnh đầu nhìn lại tựa như một giấc mơ. Làng quê, bến nước con đò dường như mọi thứ đã đổi thay không ít. Muốn gợi lại cho mình những ký ức tuổi thơ năm xưa, tôi nhẹ đặt từng bước đi trên con đường mà cách đây 20 năm nó toàn là sỏi đá, đứng lặng cảm nhận hương thơm của đồng quê ngào ngạt, bỗng thấy nhớ bạn bè da diết.
Đây là con đường mà ngày xưa mỗi lần đến trường tôi đều rất sợ nó, nó quá dài so với tôi thời bấy giờ, hai bên toàn là cánh đồng xa thăm thẳm, mùa lạnh tôi sợ lắm, có hôm vừa lạnh vừa mưa, đến trường tôi bị ướt hết, ngày đó tôi chẳng có một mơ ước gì lớn, chỉ biết là phải đi học thôi nhưng tôi rất sợ con đường mỗi khi đến trường. Giờ nó đã được thay thế bằng những mảng bê tông phẳng cứng.
Lớn lên tôi thi đỗ vào một trường cao đẳng ở thảnh phố, ngày nhập học tôi khóc như mưa, nhớ Bố mẹ, nhớ quê da diết, lúc đó tôi tự nghĩ mình vì cái gì mà lại phải tách ly ra khỏi nơi mà mình đang gắn bó như vậy? Và rồi cuộc sống thành thị nhanh chóng quay tôi vào cùng với vòng quay của nó, học xong, đi làm, xây dựng gia đình và số lần trở lại quê hương ít dần đi theo năm tháng.
Chẳng có một lần nào về quê mà khơi lại cho tôi nhiều kỷ niệm bạn bè như lần này, có lẽ vì mưu sinh, vì miếng cơm manh áo, vì những điều mà tôi mải mê tìm kiếm. Và giờ đây khi đã tìm được chân lý cho mình, tôi dành thời gian nghĩ về chốn xưa, về nơi mình sinh ra, tôi thấy khóe mắt cay cay.
Từng đó năm quê tôi giờ khác xưa nhiều lắm, bạn bè tôi giờ đều ở rất xa, có người không còn có mặt trên đời nữa, người già đã ra đi, trẻ nhỏ lớn lên tôi không biết, không còn cảm nhận được sự gần gũi như xưa, đôi khi có một khoảng trống trong tâm hồn mình.
Ngày xưa quê tôi vui lắm, đi khắp làng ai cũng biết tôi, những người lớn cưng chiều tôi lắm, những em bé thì luôn coi tôi là nhân vật nổi tiếng, tôi làm gì hay đi đâu đều có những người bạn bên cạnh. Vậy mà thời gian đã làm tôi vô tình làm rơi mất họ.
Đếm từng bước, chân như mỗi lúc một nhẹ hơn, tôi vuốt ve từng cành lá, ngắm con kênh bên cạnh, thả hồn mình theo cánh cò bay, thấy cảm giác ngày xưa ùa về, cảm giác các bạn tôi đang đi bên cạnh, hồn nhiên vô tư như thủa nào, tôi đi qua cây cầu, cây cầu ngày xưa làm tôi bị ngã và đã ốm một thời gian vì quá sợ, bỗng dừng lại vì nhận thấy sự ngột ngạt mà con sông đang phải gánh chịu, nó toàn là rác chật cứng chứ không phải con sông mà nước chảy cuồn cuộn khi xưa.
Sao quê mình giờ nhiều rác vậy nhỉ, tôi thấy dòng sông không còn chảy xiết những khúc oằn èo đẹp mắt năm xưa mà nó nằm im như dòng sông chết, tôi ước gì mình được nhìn lại dòng sông trong ký ức.
Tôi ra đời đã tìm được gì cho bản thân mình? Ngoài một công việc ổn định và một mái nhà êm ấm nơi thành thị, tôi may mắn hơn khi tìm được ý nghĩa nhân sinh cho mình, đó chính là nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, tôi học sách mỗi ngày và tôi đang dần tìm thấy chính mình, một con người của năm xưa, của sự hồn nhiên vô tư cùng cỏ cây hoa lá, được hòa mình cùng vũ trụ và được biết mình là một lạp tử có ý nghĩa, tôi mong muốn truyền đến cho người thân và bạn bè của mình một thông điệp vô giá đó.
Một sự thật tôi đang tìm lại tôi, đang tìm lại những người tôi yêu mến. Cái khát khao được cùng nhau chia sẻ, gắn bó và tin yêu nhau của ngày xưa làm tôi gọi tên từng đứa bạn, ước gì chúng tôi có thể nắm tay nhau cùng trở về trong hôm nay.
Chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi “Con gái đã về à?” tôi đã bước đến cánh cổng mà bên trên có giàn hoa thiên lý, nơi tôi sinh ra, cũng là nơi mẹ luôn mong ngày tôi được về thăm nhà, mọi thứ đều thay đổi duy còn giàn hoa thiên lý mà mẹ nói là nó rất tốt cho tôi từ khi xưa và cho đến hôm nay Bố mẹ vẫn trồng nó chắc để cho tôi có được sự cảm giác bình an năm xưa mỗi khi về bên Bố mẹ.
Bữa cơm chiều đến nhanh, cả nhà tôi chia sẻ với nhau những câu chuyện về nguyên lý Chân Thiện Nhẫn – nguyên lý làm thế nào mới là một người tốt thật sự, mẹ luôn nói là mẹ yên tâm rồi, nhà mình may mắn rồi, đã có chân lý chúng ta cố gắng cùng nhau tìm về với giá trị đích thực của nó. Gần Bố mẹ luôn cho chúng ta một cảm giác bình yên, sự thay đổi của tháng năm có thế nào đi nữa thì khi ta trở về ngôi nhà của mình ta vẫn cảm nhận được dư vị của hạnh phúc năm xưa. Bỗng chợt nhìn qua sân sang nhà hàng xóm, im lặng, tối đen, mẹ nói “giờ không còn ai ở đó”, tôi nhận thấy có sự tiếc nuối nào đó.
Nếu có một ngày bạn chợt nhận ra mình quá vội vã chốn thị thành, bạn chợt nhận ra hình như giữ chúng ta đang dần mất đi niềm tin yêu đối với nhau, và có đôi khi bạn thấy như đang không tìm thấy mình. Hãy tìm lại quê xưa, hãy về bên gia đình, thả hồn mình theo cánh cò bay, bước những bước đi chậm rãi, có thể lùi lại để chọn một bước tiến mới tốt đẹp hơn.
Hãy tự chọn cho mình câu trả lời “chúng ta đang miệt mài tìm kiếm điều gì trong cõi nhân sinh?. Điều gì mới thực sự là vĩnh viễn?”
Một khát khao đạt được ước nguyện của mình ở nơi đâu hay chính mình đang giữ nó trong tay mà không biết, hãy cho phép mình một cơ hội được trở về ngôi nhà thực sự của tâm hồn mình…
Tôi thấy gì nơi quán trọ trần gian?
Tác giả: Minh Ngọc
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian
Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật
Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất
Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si.
Thân khô gầy xao xác kiếp ve ve
Tôi rút ruột hát tiếng đời bỏng rát
Con còng còng cõng sầu trên bãi cát
Loay hoay tìm một ước vọng mung lung.
Tôi thấy tôi trong thăm thẳm vô cùng
Ngồi lặng lẽ thả hồn về nơi cũ
Cảnh xưa ấy giờ khói mây che phủ
Cứ ran ran đau đáu ngóng tôi về.
Chợt thấy mình thanh tỉnh cơn mê
Thảnh thơi bay giữa biển trời cao rộng
Tôi hòa vào ngàn mây ngàn gió lộng
Hóa thành mưa xóa sạch mọi ưu phiền.
Tâm bừng lên một khối sáng tịnh nguyên
Từ sợi tóc của Đại sư Đại Pháp
Tôi hóa thân thành nắng vàng ấm áp
Đi khắp đó đây đánh thức những thệ nguyền.
Phật độ cho người đắc đủ cơ duyên
Được đồng hóa với Pháp Người truyền bá
Các vị thần nhờ Thánh Vương sáng tỏa
Thành chỉnh thể khai nguyên tươi mới huy hoàng.
Theo Sư Tôn về chốn cũ thiên quang
Thế giới Mặt Trời – Niềm Tin bất diệt
Tôi an nhiên hóa nụ cười tịnh khiết
Là lạp tử Ánh Dương trong mắt một Thiên Thần.
Hà Chi – Phương Linh
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn…mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Link xem thêm:
Tại sao Phật lại nói: Điều ý nghĩa nhất của sinh mệnh con người chính là quay trở về;
6 năm vật lộn với tử thần vì bệnh hiểm nghèo, cô gái này đã hồi sinh ngoạn mục như thế nào?