Khi còn bé, ai trong chúng ta cũng đều có những ước mơ của mình. Muốn lớn thật nhanh để làm anh hùng bảo vệ lẽ phải, muốn là một người tràn đầy nhiệt huyết, cũng không ít trí tò mò để khám phá thế giới ngoài kia. Sau khi lớn lên, có bao giờ bạn tự nhìn lại bản thân, xem đã từng một lần trở thành người trượng nghĩa như ước mơ ngày nào, hay vẫn bị những ánh mắt người đời thờ ơ làm khổ não?
“Alike” là một bộ phim hoạt hình ngắn của đạo diễn Daniel Martínez Lara & Rafa Cano Méndez, được đăng trên Vimeo chỉ trong thời gian ngắn nhưng đã thu hút hơn 700 nghìn lượt xem. Một câu chuyện khiến nhiều người phải suy ngẫm về câu hỏi: Đâu là những gì bạn muốn trong cuộc sống này?
Không nhiều màu sắc, không lời nói, chỉ thông qua cử chỉ, nét mặt của nhân vật và âm nhạc, nhưng Alike đã đưa khán giả qua đủ cung bậc của cảm xúc. Bộ phim xoay quanh cuộc sống hàng ngày của hai cha con Copi và Paste đã nhận được tổng cộng 64 giải thưởng lớn nhỏ khác nhau.
Copi là một nhân viên văn phòng, còn paste là cậu bé lần đầu tiên được đặt chân đến trường học. Thành phố họ đang sống tất cả là màu trắng. Nơi duy nhất có sự khác biệt là một công viên nhỏ ở trung tâm với gốc cây đầy màu sắc và một cái ghế dài không có ai sử dụng. Mọi người đều là màu xám và nhạt dần đi bởi những thói quen lặp đi lặp lại vô cảm xúc. Copi và Paste là những người duy nhất nổi bật trong đám đông. Copi có màu xanh rực rỡ, trong khi Paste là màu cam tươi sáng.
Họ cũng mang theo một khối lượng công việc nặng nề.
Nhưng Paste muốn được vui chơi và tận hưởng cuộc sống. Cậu muốn dừng lại và xem nghệ sĩ vĩ cầm biểu diễn ở công viên. Cậu muốn vẽ các bức hình, mặc dù cô giáo yêu cầu cậu sao chép các bảng chữ cái.
Trong khi đó, cha cậu đang làm việc chăm chỉ để phù hợp với những gì được mong đợi. Mỗi buổi sáng, anh tiếp cận công việc với niềm tự hào và quyết tâm. Nhưng, nhiệt huyết đó mất dần, người anh biến thành màu xám, cuối cùng biến thành trắng như mọi người xung quanh vì những công việc lặp đi lặp lại.
Cho đến khi anh trở về nhà, hai cha con ở bên nhau thì màu trắng biến mất. Họ đang ở trong thế giới hạnh phúc của riêng mình, những công việc nhàm chán của cuộc sống hàng ngày tạm lãng quên cho đến ngày hôm sau.
Khi Paste đưa cho Copi một bản vẽ nghệ sĩ violon thay vì bản sao chép các chữ cái như giáo viên yêu cầu, thật khó để mô tả nỗi thất vọng hiện lên trong vẻ mặt của Copi. Nét mặt cha biểu hiện như vậy, Paste cảm thấy thật buồn rầu, người cậu bé mất dần màu cam sáng trở thành vàng nhạt. Cậu bé không còn được vô tư, cuộc sống không còn được vui vẻ nữa.
Điều này khiến Copi bị tổn thương. Anh luôn thích dành thời gian của mình ở bên con, và rũ bỏ màu xám đè nặng anh suốt cả ngày. Nhưng chính cơ thể Paste cũng đang mờ nhạt đi, Copi buộc phải thay đổi cuộc sống của mình để đem lại sắc màu cho Paste. Và anh đã làm được.
Không có từ nào được nói trong toàn bộ phim. Chúng ta chỉ có thể hiểu nội dung qua nét mặt, ánh mắt nhân vật và sự thay đổi của những màu sắc. Màu xám và trắng thể hiện bức tranh về sự giống nhau và lặp lại của cuộc sống. Duy chỉ Copi và Paste là phần duy nhất có màu sắc.
Bộ phim khiến mỗi người xem đều phải lặng mình suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc đời.
Phải chăng chúng ta đang trở thành nô lệ của công việc và thành tích, chúng ta đang chạy đua với thời gian chỉ để khiến bản thân trở nên mệt mỏi. Đến trẻ em cũng phải mang gánh nặng học hành. Sao mỗi người đều tự biến mình thành một cỗ máy sao chép copy-paste, rập khuôn, buồn tẻ?
Thay vì chỉ nghĩ tới những gánh nặng và nhọc nhằn, xin hãy hướng ánh mắt và sự quan tâm của mình tới mọi người xung quanh, bạn sẽ thấy cuộc sống này ngập tràn cảm xúc. Hãy cho đi yêu thương để được yêu thương bạn nhé. Bởi chỉ có tình yêu, sự quan tâm giữa người với người mới có thể thắp lên ngọn lửa nhiệm màu trong cuộc sống ảm đạm trắng xóa, mới có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc thực sự.
Hải Yến
Xem thêm: