Thơ, là tiếng lòng của người thi sĩ. Khi kết hợp với thể thơ được dung luyện qua năm tháng cuộc đời, thì thơ có khả năng đưa người đọc thăng hoa. Bản thân thi sĩ, cảnh giới tinh thần của họ có lẽ cũng đã ngấm vào từng câu từng chữ, cho dù độc giả có cảm thụ được đến bao nhiêu, người thi sĩ cũng vẫn hạnh phúc trong những vần điệu của riêng mình.

Đêm trở mình, tiếng thở nhẹ sai cung
Hồn lạc phím nhớ vài dòng thơ cũ
Đời bao nỗi, gió mưa buồn phong phủ
Chao đảo nhiều, có lúc cũng êm trôi.

Giọt mưa buồn, nhiều lúc mặn chát môi
Rồi cũng có lúc ngậm vào thấy ngọt
Sóng vỗ vào bờ, tung lên thành bọt
Biển mặn mòi tha thiết gọi yêu thương.

Đời bao nỗi, gió mưa buồn phong phủ. Chao đảo nhiều, có lúc cũng êm trôi. (Ảnh: Xaluan.com)

Gió vi vu mơn trớn mỗi con đường
Lả lướt nhớ những hàng cây hoài niệm
Em mĩ miều khoác áo choàng thánh thiện
Cũng có khi mặc áo lỗi đường tơ.

Anh, kẻ lạc đường, nửa tỉnh nửa mơ
Trong đêm tối thấy hai đường: Tình – Cảnh
Em em hỡi! Em là “Tình” hay “Cảnh”?
Chỉ anh đi, mình viết nốt cuối vần…!

Gió vi vu mơn trớn mỗi con đường. Lả lướt nhớ những hàng cây hoài niệm. (Ảnh: Xaluan.com)

Thanh Bình

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.