Thương đứt ruột gió Lào ơi
Mơ tưới đời ướt mà trời bắt khô!
Thấp cao đồi núi lô xô
Miền Trung gió nướng bắp ngô chín vàng!
Cháy sông La, xém sông Lam
Rát Ngàn Phố, bỏng sông Gianh, Cửa Tùng…
Hun đất đá thành anh hùng
Hong bao xơ xác lá rừng thành thơ?
Gió Lào nóng rẫy trong mơ
Cánh cò trắng lả thẫn thờ trời xanh!
Ra đi từ đất Nghệ An
Người vô tới Huế chưa tàn mồ hôi?
Thương bỏng rát gió Lào ơi!
Bếp lòng lửa đượm ngàn đời không than?
Gió Lào dẫu thổi dọc ngang
Yêu em, anh hóa suối ngàn qua thung!
Thương anh, em hóa dòng sông
Trên lưng gầy cõng vài cơn gió Lào!
Gió Lào ơi ! Yêu biết bao
Cơn gió gọi dạ, ra vào biết thưa…
Gió Lào xui nắng nhường mưa
Xui khoai sẻ sắn, nhắc trưa chờ chiều?
Miệng gió chưa biết nói điêu
Hồn gió chỉ nhớ ai yêu gió Lào?
Gió Lào mà lặn xuống ao
Anh câu con gió em xào với măng
Đầu đuôi gió để nấu canh
Đôi ta nhắm gió, uống trăng núi Hồng…
Nguyễn Quốc Văn