Đại Kỷ Nguyên

Hồng trần muôn nẻo như bèo trôi, người đến rồi đi, kẻ bồi hồi…

Hồng trần muôn nẻo như bèo trôi,
Người đến rồi đi, kẻ bồi hồi.
Dẫu biết nơi đây vốn ảo mộng,
Sao ta không thoát kiếp luân hồi?

Bao năm tự hỏi: Ta là ai?
Sao mãi loanh quanh ở cõi đời.
Tìm đâu để thấy đường Chân Ngã?
Để ta được thấy mình thảnh thơi.

Ta đến trần gian bởi tự Trời,
Trăm năm… vinh nhục, cũng về thôi!
Đắm mê quyền, sắc,… đầy hư ảo,
Bó thân nên cứ mãi luân hồi!

(Thơ độc giả gửi DKN.TV)

Exit mobile version