Hương sắc Việt Nam là món quà của ban biên tập Nghệ thuật Đại Kỷ Nguyên dành tặng những người con đất Việt gắn bó với văn hóa truyền thống nên thơ của nước nhà và mong muốn vẻ đẹp này được lưu giữ mãi không phai với thời gian…
Hai cây me cổ thụ
Đã cưa tự bao giờ
Hai phiến thớt nâu sẫm
Nhẵn mịn thời con thơ.
Tắc kè kêu cành vắng
Tiếng hoang dã của rừng
Một thời xưa vọng lại
Nước mắt còn rưng rưng
Tiếng tắc kè thân thuộc
Gặp hai mươi năm qua
Những cơn mưa tầm tã
Dắt xe ra khỏi nhà.
Ngoại lục cục từ sớm
Canh mồng tơi, giòn cà
Xe ngoằn ngoèo trơn trượt
Tiếng tắc kè thiết tha…
Quay đầu trời tảng sáng
Bậc cửa bóng Mẹ già
Con thơ còn nồng giấc
Bình bịch cùng rời xa…
Bà giờ nằm trong gỗ
Tiếng tắc kè như xưa
Một góc tường xói lở
Me xanh nào đong đưa?
Tắc kè ơi, nhẫn chịu
Kêu chi mà mênh mang?
Nhớ dáng gầy bậc cửa
Mưa lá me, thềm vàng
Tắc kè mài đêm buốt
Mài cô đơn từng ngày
Con cháu lên thành phố
Vô thanh kêu đêm ngày.
Bao nhiêu lần về lại
Tắc kè vẫn hỏi chào
Mãi hàn huyên, sum họp
Lời chào mãi hôm nao.
Tiếng vang tự trên cao
Màu xanh trời tụ lại
Non ngọc tơ lá me
Khắc khoải thành mê mải.
Không gian rung như đàn
Kỷ niệm ngừng trôi chảy
Tiếng tắc kè còn đấy
Nhắc ngày xưa, những ngày
Đều đặn, kêu bảy tiếng
Đều đặn, suốt trong ngày
Xập xèng người huyên náo
Tiếng xưa hệt tiếng nay.
Tiếng tắc kè thao thức
Đã hai mươi, hơn rồi
Cây me giờ cưa gốc
Nghe thời gian bồi hồi.
Tất cả như còn đó
Người xưa đâu hết rồi?
Tắc kè cứ điểm nhịp
Cho thời gian không trôi
Tắc kè mài đêm đen
Mài Thao Thức mòn vẹt
Mài quá khứ oan nghiệt
Sóng lớn thành lăn tăn …
Hàm Luông thành mương nhỏ
Dòng trôi không có bờ
Nỗi đau cứ ở lại,
Ba mất. Thành bơ vơ …
Ôi nỗi đau chiến tranh
Trong vườn nghe súng nổ
Một chiều lem ráng đỏ
Cả gia đình trôi sông
Trong bóng tối lặng thầm
Súng vẫn rền tựa sấm
Đạn chíu chít vườn dừa
Còn con, còn phải sống
Tắc kè khu vườn trống
Về ngụ cành me cao
Thả nắng vào ấm cúng
Thả Vui vào lao đao…
Hàng chục năm nghe lại
Vẫn lẻ loi một mình
Con tắc kè mất bạn
Với người, vẫn ân tình
Nó kể chuyện một thời
Nó kể chuyện một đời
Cuộc luân hồi nhân quả
Chuyện súng nổ ,đạn rơi
Nó vẫn an nhiên gọi
Những xa xăm trở về.
Sắc hình Bà mây khói
Nhưng đời Bà còn đây.
Tiếng tắc kè chung thủy.
Bà thức với tháng ngày
Độ trì cho con cháu
Mở mặt từ hôm nay.
Tiếng tắc kè còn đó
Bà đã đi đêm nay
Cô đơn trong hốc tối
Với cây me không còn.
Đừng đi, nhé, tắc kè
Nếu ta quay gót lại
Kỷ niệm xưa vẫn mãi
Bóng bà hồng nắng mai…
La Vinh