Chùa Tiêu (*) một sớm tôi về
Trắng mây Kinh Bắc, thị xòe bóng trưa
Ngước lên “Bất nhị môn” (**) xưa
Thiền tâm một lối, nắng mưa mấy tầng.
Nghìn năm rêu ngấn bàn chân
Nghe trong thanh vắng thoảng ngân chuông vàng
Vạn đêm trăng lọt mắt sàng
Xoay tròn hạt gạo thênh thang đất trời.
Nâu sồng nợ kiếp luân hồi
Một vương triều Lý rạng ngời muôn sau
Ngàn năm nối gót chân nhau
Cõi thiền thăm thẳm mai sau vẫn đầy.
Sao Khang
(*) Chùa Tiêu nơi thiền sư Vạn Hạnh nuôi dưỡng Lý Công Uẩn thời nhỏ
(**) Bất nhị môn: Phật gia giảng tu Phật cần “Bất nhị pháp môn” thì mới có hy vọng tu thành