‘Càng thắm thì càng dễ phai
Thoang thoảng hoa nhài mà lại thơm lâu'(*)
Đâu cần trống trước hở sau
Càng yêu truyền thống càng sâu nội hàm…
Trải mấy thuở đá vàng lẫn lộn
Qua vài phen hao tổn suy vong
Biết bao xanh vỏ đỏ lòng
Biết bao đen trắng xoay vòng thị phi
Thuở xấu đẹp đương thì hỗn độn
Lúc thực hư trà trộn khó phân
Càng nên thuần Thiện thuần Chân
Có câu tốt gỗ đâu cần nước sơn
Dại hở bụng thời khôn xấu hổ
Đẹp chi phường làm lố khoe thân
Mến người ăn ở nghĩa nhân
Mến người trọng đức, tri âm khiêm hòa
Kìa sừng sững mấy tòa Đồng Tước
Khóa xuân đâu giữ được Nhị Kiều (**)
Sắc kia như sóng thủy triều
Sớm dâng tối cạn, mỹ miều chóng tan
‘Lửa thử vàng, gian nan thử sức'(***)
Bất động tâm xứng bậc trượng phu
Nữ thời hiền dịu ôn nhu
Nam thời dung Nhẫn vô tư Chân thành
Người lịch duyệt thấu rành truyền thống
Kẻ lố lăng thùng rỗng kêu to
Qua sông nhờ bến nhờ đò
Người ta cao quý là do nội hàm…
Ghi chú:
(*) Ca dao Việt
(**) Điển tích
(***) Thành ngữ Việt