Đại Kỷ Nguyên

Qua và nay: Chân chập chờn như người lạc xứ, thế gian đa sự ta để lại sau lưng…

Vài nét sơ lược về tác giả: Nhà thơ La Vinh là người thầy giáo dạy văn vô cùng tận tâm và đáng kính của nhiều thế hệ học trò. Anh là đồng tác giả của rất nhiều đầu sách như Tuyển Chọn Những Bài Văn Hay nhiều tập, Để học tốt Ngữ văn, Những bài văn chọn lọc…vv của các nhà xuất bản lớn trên cả nước như Nhà Xuất Bản Đại học Quốc gia Tp. HCM, Đại học Quốc gia Hà Nội, NXB Đại học Sư Phạm…

Bạn bè thân thiết gọi anh là “Đại nhân” bởi năng lực sáng tác văn thơ nhanh và nhiều đến kinh ngạc của anh. Thơ anh đa màu sắc, nhiều khi sắc cạnh, gai góc, với những ý thơ, tứ thơ “lạ lùng” mãnh liệt, nhiều khi lại tha thướt êm ái như một thiếu nữ dịu dàng, khi thì lại hừng hực cuộn dâng như dòng thác đổ…Thơ văn của anh đong đầy những suy tư về kiếp nhân sinh, về thân phận con người, luôn chân thành bộc bạch chính con người anh, mà chúng ta có thể đúc kết trong hai từ: “sóng biển”, vốn vừa ồn ào và mãnh liệt, vừa lắng đọng và dịu êm…

***

Qua và nay

Sáng hôm qua,
ta là đứa trẻ
Hát vu vơ
Tung tăng trên phố
Đuổi lá theo hè..

Heo may về,
Xào xạc nắng vàng hươm.
Chiều muộn rồi,
Nắng thoang thoảng mùi hương…

Bình minh còn bịn rịn,
Lời hát vu vơ ở lại với con đường…

Sáng hôm qua, ta là đứa trẻ. Hát vu vơ. (Ảnh: Pinterest.com)

Chiều hôm nay,
Sung chín rụng cuối vườn.
Quả đỏ lịm tím như sim,
Ngàn vạn trái im lìm trên đất …

Lá xanh hơn,
Non nõn vứt lên trời.
Bầy chim bay qua gieo tiếng hót chơi vơi…

Muôn muốt vàng,
Cành hoa dại ngõ nhà ai,
Rụt rè giấu kín điều tâm sự…

Cành hoa dại ngõ nhà ai. Rụt rè giấu kín điều tâm sự…(Ảnh: Pinterest.com)

Tủm tỉm một mình,
Chân chập chờn như lạc xứ
Thế gian đa sự
Để sau lưng…

Chợt lá xanh trải lụa mềm,
Trên đầu ta,
Mây trắng xốp.

Mới hôm qua,
Thành ra chuyện bể dâu…

Mới hôm qua. Thành ra chuyện bể dâu…(Ảnh: Khoalinh)

La Vinh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Exit mobile version