Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Chiều quê

Trời sang chiều
Sắc nắng vẫn vàng mơ
Nắng dát vàng ươm khắp ngõ
Lúa đồng đang chín bông hạt trĩu
Cánh cò chao nghiêng lối em về.

Ta cùng tri âm bước trên đường
Gió nhẹ đưa chân, hoa đưa hương
Chuông chùa thong thả ngân nga điểm
Bếp nhà ai hồng, xanh khói lam.

Đã nghe dậy thơm mùi cơm mới
Cơm mẹ vùi tro nóng dẻo ngon
Bát canh cua, cà pháo nén giòn
Con tôm đỏ cong mình trên đĩa

Chuối chín cây vườn mẹ vàng ngon thế
Chú mèo lười uốn éo quấn lấy chăn
Gầm gừ ngoài sân con cún tranh ăn
Trẻ tan trường ríu ran bầy se sẻ.

Ngọt ngào lời ru con khe khẽ
Tóc buông lơi, em gái mắt đen tròn
Một miền quê tràn trề sức thanh tân
Nhịp đời trong trẻo vô ngần…
chiều đang xuống!

Nụ cười mang theo cả mùa xuân
Mặt trời đỏ như quả cầu rực lửa
Sông dào dạt chảy giữa đôi bờ êm ả
Thanh bình!
Ôi chiều muộn,
Hoàng hôn…

Ta ngất ngây niềm hạnh phúc giản đơn
Tay chạm vào chiều…
không gian thần tiên quá
Như vô thường…
Như đang ở thiên đường …
Chiều bình dị mà như trong cổ tích
Người như đang bước ra từ huyền thoại
Nhẹ nhàng thôi kẻo tan cả giấc mơ

Có một chiều hè đẹp đến ngẩn ngơ!

Ánh Tuyết

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version