Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Hạt bụi

Nếu như Pa-ri là thủ đô có thật?

Nó có thật trên bản đồ

Thật hơn,

gần đây trong một trận đánh bom.

Ôi chao ôi, nước sông Xen,

Tháp Nhà Thờ Đức Bà sừng sững

Ghế đá, công viên, chiều thu lá đổ

Có còn bức thư tình gửi nàng Cô-zet

Chú sóc nào ăn hạt dẻ,

lá thư rơi….

Tất cả Pa-ri trong một chiếc cốc vơi

Chàng mục đồng thấy mình nhẹ tênh

Lướt dưới vòm sao rơi

Cô chủ nhỏ,

sao rắc thơm mái tóc.

Có trời sao nào trong đáy mắt?

An-phông-xơ Đô-đê ơi!

Bao nhiêu lời yêu ghét đầy vơi

Ngàn tỷ những tạp nguyên chồng chất

Đang bại hoại bộn bề trên trái đất

Chỉ một hệ Thời – Không

Chỉ một vòm Tam giới

Của Ngân Hà

Tưởng vời vợi mênh mông…

Bao kiếp người đảo điên

Bò miên man trên trang giấy phẳng

Bò đến úa vàng, mủn nát, tả tơi…

Những thị phi, ân oán ở đời

Những huênh hoang, khép mình, thảm hại.

Nào hơn gì nhau khi trở về cát bụi

Ai sang giàu, ai lầm lụi

Cũng sáu ngả luân hồi lục dục khó buông.

Ai tắm trong tanh nước đen bùn

Vẫn ngỡ mình vượt trội

Phồng mũi vênh vang…

Ôi Trái đất

Liệu còn xứng là hạt bụi

Trong muôn vạn sinh linh

Nhốt Pa-ri vào trong chiếc cốc

Nhốt chính mình vào trong quyền lực

Nhốt Thần Linh, nhốt cả Thiên Hà…

Khẽ nhíu mày xót xa

Tâm từ bi của Đức Phật Thích Ca

Đầm sâu

Nước chết…

La Vinh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version