Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Niềm tin

Dấu vết ấy,
rồi thời gian sẽ xóa  
Dòng chữ xanh,
Tường vôi trắng cũng xanh.

Thác thời gian,
xõa tung bờ tất cả  
Ân nặng nghĩa đầy
Dù sợi chỉ mỏng manh…


Ôi, đâu phải mọi lẽ đời đều vay trả,
Đâu phải lúc nào lá cũng thắp màu xanh
Vào ban mai, vào bầu trời yên ả,
Sương khói, mây trời, chút chấp chới qua nhanh?…

Những hành trình,
Những sướng vui, hạnh phúc,
Là trả hết khổ đau,
từ muôn kiếp mà thành.

Ta chợt hiểu ngày mai, Trái Đất rồi biến mất.
Giữa thinh không, là đám bụi tinh vân.
Nhưng ta tin, những điều mong manh nhất.
Giữa hỗn độn bọt bèo, vẫn trong suốt Vang Ngân…

Ngày mai đây,
vào cánh cửa cuộc đời.
Xô dạt giữa cõi Mê,
Khép hay mở,
tim người đều đau nhức…


Sẽ gặp những màu mè chói lòa,
Cùng thẳm đen buồn bực,
Người hãy nhớ về kỷ niệm ấy là nơi,
Tím rực những dòng trôi,
Bên lở bên bồi,

Bên trong bên đục,
Bên nào cũng thực,
Cũng đầy lá hoa xanh màu ký ức…
Cũng lao xao sóng nước,
Mái chèo khuya…

Cho Ta ép tay mình lên ngực,
Có con tim nào còn thổn thức,
Tiếng thình thịch tự ngày xưa,
Vỡ vụn những Niềm Đau…

Anh Vũ


Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version