Tháng Năm
Theo thời cuộc ta ly hương thủa ấy
Ta nếm trải những thói đời lầm lậy
Đối diện tử sinh
Ngơ ngác tháng ngày…
Những kỷ niệm xưa khổ lắm buồn nhiều
Ta chẳng thể nào quên
Khi cái chết cận kề bên
Ta bật khóc, không một lời trăn trối…
Rồi mặt trời sáng bừng lên,
Khi đi hết tận hang cùng tăm tối.
Đại Pháp cứu đời ta,
Chỉ lối
một con đường…
Tháng Năm này, gợi nhớ, gợi thương,
Dòng nước mắt, ướt đầm trên ngực.
Tạ ân Sư, từ bi hồng đại,
Lặng lẽ hạ phàm, cứu độ chúng sinh
Cho con được yêu thương,
Được thoát mê, được thay đổi cách nhìn
Cho con được uống ngọn nước đầu nguồn thanh khiết,
Cho con biết khổ đau là trả nghiệp,
Biết được rằng cuối con đường ấy,
Có Ai đang ngóng đợi
Con gặp chính mình…
Bớt một giọt đau
Trong bể mặn luân hồi
Bao con sóng đang rời bờ về phía xa tít tắp
Mây trắng ngàn năm vẫn màu ấy đang trôi…
Đã xa rồi
Những buồn vui của tuổi học trò.
Tháng Năm đến nghe tiếng ve rất lạ
Nó sôi lên không phải trong tầng cây, kẽ lá
Mà dạt dào trong thơm ngát hồ sen..
Bông Sen trắng,
muốt mềm từng kỷ niệm
Bao nhiêu ấm nồng,
Bao ngọn nồm Nam
Cùng tháng Năm
Tinh khiết
rộn ràng
Thức người người
Vào mùa giác
Anh Vũ