Đại Kỷ Nguyên

Thơ vịnh “Nước”: Đức khiêm nhường đến lạ lùng, Tâm vì trời đất tận cùng sáng trong

nước

Ảnh: pixabay.

Có khi ướt, có khi khô
Khi róc rách, khi lặng lờ chảy qua
Khi cao mây trắng trời xa
Khi sâu tới đáy biển và hang sâu

Khi trong suốt, lúc đục ngầu
Những nơi thấp nhất nước chầu về quanh
Qua núi xanh, xuống đồng xanh
Khi trong chum vại, khi thành suối sông

Đức khiêm nhường đến lạ lùng
Tâm vì trời đất tận cùng sáng trong
Ai mơ thành giọt nước không
Ngọt lành mát rượi cõi lòng nhân gian…

Clip: Con sâu qua sông bằng cách nào? Trí tuệ binh Pháp Tôn Tử: Biết chờ thời mới có thể thành thục vươn lên

Exit mobile version