Tôi đã thành đá sỏi của thời gian
Chẳng còn vướng những vui buồn nhân thế
Đã bao năm khô hết rồi dòng lệ
Giờ trơ gan cùng vũ trụ mênh mông.
Tôi đã thành cái lạnh của mùa đông
Thành cái nóng của ngày hè oi ả
Thành hanh vàng cho mùa thu rụng lá
Thành xuân phân cho nụ lộc nảy trồi.
Tôi đã thành tôi của chính cái tôi
Chỉ có vậy không cần nhiều hơn nữa
Đứng từ xa nhìn dòng đời kèn cựa
Và mỉm cười… Tôi đá sỏi vô vi.
Vũ Trung