Thơ, là tiếng lòng của người thi sĩ. Khi kết hợp với thể thơ được dung luyện qua năm tháng cuộc đời, thì thơ có khả năng đưa người đọc thăng hoa. Bản thân thi sĩ, cảnh giới tinh thần của họ có lẽ cũng đã ngấm vào từng câu từng chữ, cho dù độc giả có cảm thụ được đến bao nhiêu, người thi sĩ cũng vẫn hạnh phúc trong những vần điệu của riêng mình.
Tráng sỹ hồi cố quận
Hoa nở thơm xa gần
Bờ xanh rì cỏ nội
Chợt nghe lòng bâng khuâng
Trăng tròn rồi trăng khuyết
Mấy lần hẹn cố nhân
Cõi trần gian vướng bận
Thôi, chẳng quản phân trần
Thân đồng tại thế nhân
Hồn còn mơ Cố quốc
Con tạo xoay thời cuộc
Xui khiến ta gặp nhau.
Chẳng kể chuyện nỗi đau
Xá gì cơn mưa gió
Tinh cầu kia bé nhỏ
Khung thương nào mênh mông
Hoa cỏ ngóng gió Đông
Ngựa Hồ gầm đất Bắc
Chim cành Nam vẫn hát
Nguyện khúc mong ngày về
Đánh thức những cơn mê
Giảng thanh vùng tăm tối
Khắp chặng đường rong ruổi
Tâm chẳng vướng bụi trần.
Huynh đệ hơn tình thân
Vai kề vai sát cánh
Băng qua miền sương lạnh
Kìa ánh quang rạng ngời
Mai mốt xong nguyện rồi
Hát khúc ca khải ngộ
Tinh cầu kia vẫn nhỏ
Tráng sỹ cười, hồi thăng
Tráng sỹ cười hồi thăng
Tinh cầu kia vẫn nhỏ
Cố Hương mừng hội ngộ
Khung thương cùng hân hoan!…
Đường Phong
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.