Nếu ngày xưa anh chẳng gặp em,
Thì lục bình chẳng tím nhàu đến thế.
Giữa thung sâu, nghe ngàn dâu bãi bể,
Vọng tím màu hoa … đồng vọng những kiếp sau.
Nếu ngày xưa, mình chưa từng quen nhau,
Hoa vàng thành nộ, áo ai đau?
Giọt trăng Hương Giang ngời ánh mắt,
Phượng môi em làm trắng xóa mái đầu…
Ta ước gì thuở ấy chẳng biết nhau,
Vá víu áo cơm, thao thiết ngắm trăng thâu,
Hè đã về chưa, mưa lại lại …
Khói trầm nưng nức, vờn dáng nhau..
Ngày ấy bây giờ, trăng phơi đầu bãi,
Lục bình dềnh lên, con nước dâng đầy
Tím ngược tím xuôi,
Bài ca xưa bải hoải,
Lục bình ơi sao dập dềnh mãi mãi,
Bến sông xưa đâu còn có con đò?
Đâu có hoa chanh thơm lộng dưới tàu dừa?
Đâu bóng chiều lắc rắc tiếng chim thưa?
Ta cứ ước, đừng gặp nhau một thuở,
Bởi trong Mê
chỗ thiếu bù thừa …
Duyên dưới thế gian kết trăm ngàn nỗi khổ,
Ta càng Mê,
Sẽ khổ đến bao giờ?
Ừ thì gặp bởi vì không thể khác,
Ừ thì mơ, trăng sém ngọn dừa…
Ừ, thì chờ
chẳng ai chờ đợi cả,
Bình minh ơi,
hoàng hôn quá bất ngờ…
Loay hoay mãi,
Cứ dập dềnh một chỗ,
Đò sang ngang,
Ai còn vọng bến bờ? …
Bỏ hết cả đi,
Những chồng thư cũ,
Địa cầu bé xíu,
Hạt bụi vu vơ..
Lục bình tím rịm
Xoay tròn trong mơ…
Cõi Tình, cõi Thế,
Cõi Lớn đang chờ…
Ừ, thì ngày xưa gặp gỡ,
Đâu phải là vu vơ ?
Trả xong Duyên Nghiệp,
Còn đâu đợi chờ?
La Vinh
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.