Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Lời cũ với Dã Tràng

Dã tràng ơi
Hận biển tự bao giờ
Mà cay đắng
Mà cả gan lấp biển!
Biển ồn ào,
Không chịu mình bại trận
Sóng bạc đầu luôn đối đầu em.

Không chịu mình bại trận. Sóng bạc đầu luôn đối đầu em. (Ảnh: Flickr)

Cứ mỗi chiều
Biển đẩy sóng duềnh lên
Lấn lướt hết
Những gì em xây cất

Xót xa lắm
Ơi dã tràng xe cát
Uẩn ức gì mà se lại nỗi đau!

Đến bao giờ
Em lấp nổi biển sâu
Đơn độc thế
Em chết chìm trong cát

Biển vẫn cứ ồn ào và tự đắc
Biển vô tình như chẳng có em.

Biển vẫn cứ ồn ào và tự đắc. Biển vô tình như chẳng có em. (Ảnh: Mytour )

Xe cát về
Để ngăn cản triều dâng
Em khao khát điều đời chưa khao khát
Lẽ nào em là trò đùa cho cát
Xe cát về để cát lại vùi em!

Buông đi em
Những nỗi buồn riêng
Ta xây lại từ những gì mất mát
Lời không mới với dã tràng xe cát
Trong âm vang, hình như biển trở mình.

Hồng Oanh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Exit mobile version