Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Về Bến Tre, nhớ một thời mực tím

Sông Tiền mênh mang
Từ trên cao nhìn xuống
lấp loáng
nắng chang chang
Những thảm dừa
Những cù lao
Xanh đến mỡ màng.

Sóng nước xôn xao một thuở
Đợi chờ mòn mỏi chuyến phà sang
Hai bờ sông vời vợi nắng vàng
Đúc tượng hoàng hôn
sân trường sẫm tối.

Cả một thời sôi nổi
Ngắm lục bình,
bông tím tả tơi.
Hôm nay trở về, thời gian vùn vụt trôi
Xa ngái một thời mực tím vần thơ
Mái trường xưa,
vẫn ngói màu nâu đỏ…

Những thân dừa vươn tay lồng lộng gió
Cây dừa nào cũng xao xác mến thương
Ngụm nước dừa nào cũng ngọt hương
Chờ đợi ta, đón ta về trước ngõ

Nơi ta đã qua,
nơi ta chưa từng đến
Xạc xào xanh như kỷ niệm
Chiếc lá đầu tiên
Rơi đỏ góc sân trường.

Ba mươi năm có lẻ
Giờ gặp nhau
kể chuyện ngày xưa
Như mới hôm qua
Những hình bóng chưa nhòa
Tếu táo chuyện vui, chuyện buồn, chuyện nhớ…

Xe chuyển bánh
Và người đi, người ở
Bịn rịn bây chừ
có giống hôm qua?
Rồi tới bao giờ
Ta lại được gặp Ta?

La Vinh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version