Đại Kỷ Nguyên

Có những người ở thế gian này nơi gặp nhau không phải trên đường, mà là ở trong lòng

Trước đây có một cô gái và một chàng trai đã thề nguyện sẽ nên duyên vợ chồng. Nhưng một thời gian sau, chàng trai đột nhiên đi lấy vợ. Cô gái vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.

Một hôm cô đến ngôi chùa cổ mà trước đây hai người thường hay đến với dáng vẻ buồn rầu, ủ rũ.

Vị ni cô thấy vậy liền hỏi cô: “Thí chủ lần này đến đây một mình lại mang vẻ mặt bi thương như vậy, chắc hẳn đã có chuyện đau buồn xảy ra?”

Cô gái được người hỏi đến chuyện thì như mở tấm lòng, kể hết lại chuyện tình duyên giữa hai người họ. Cuối cùng cô cũng hỏi vị ni cô vì sao mà hai người đã có tình cảm sâu đậm như vậy mà cuối cùng vẫn không nên duyên được với nhau.

Vị ni cô nói: “Người xuất hiện trong cuộc đời mỗi người đều không phải là ngẫu nhiên. Hai người buông tay nhau thì chỉ trong nháy mắt nhưng nắm tay thì phải mất hàng trăm, ngàn năm. Vô luận là thí chủ gặp ai thì người đó đều là người nên xuất hiện trong cuộc đời, cũng không hề ngẫu nhiên. Hết thảy đều là duyên phận.”

Kỳ thực, đời người chính là một chuyến lữ hành. Thân thể của mỗi người chẳng qua chỉ là nhà khách của linh hồn. Trong luân hồi đời đời kiếp kiếp thì kiếp này cũng chính là lữ khách mà thôi.

Hai người phải có rất rất nhiều duyên phận mới có thể gặp nhau trên một con đường, gặp nhau ở một nơi, gặp rồi lại đi và lại gặp …

Cũng có những người mà ở trên thế gian này nơi gặp nhau không phải là ở trên đường, mà là ở trong lòng. Cũng có một loại tình cảm không phải là luôn luôn ở bên nhau mà yên lặng làm bạn của nhau.

Suy cho cùng, kiếp này gặp nhau, hết thảy đều là duyên phận!

Phật gia cũng có câu rằng: Kiếp trước phải có năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một chút gặp thoáng qua trong kiếp này.

Kiếp này gặp nhau đã là duyên phận thì hà cớ gì phải đi oán hận, làm kẻ thù của nhau?

Duyên khởi, duyên diệt, duyên tụ, duyên tán, hết thảy đều là thiên ý, chúng ta nên quý trọng!

Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch

Exit mobile version