Ngồi nhìn con gái sau khi trân trọng gấp cuốn “Chuyển Pháp Luân” để trong tủ kính, rồi ngủ ngon lành, với đôi môi đang hé một nụ cười hàm tiếu, lòng tôi bình yên như đang ở trong một khu vườn lạ với hoa hương ngào ngạt và chim hót xanh từng nõn lá …
Tôi là một người cha hạnh phúc. Nhìn cảnh cha con tôi hạnh phúc mãn nguyện như thế này, chắc chẳng ai ngờ được rằng, cách đây ít lâu, chúng tôi đã từng đắm chìm trong tuyệt vọng và khổ đau. Nỗi khổ đau đã giày vò tâm can và thể xác khiến những người trong cuộc khó có thể nguôi ngoai….
Những ngày ở địa ngục chốn trần gian
Đó là một ngày đẹp trời cách đây hơn 5 năm, lúc đó con gái Bảo My của tôi 11 tuổi. Trường tổ chức cho các học sinh đi vui chơi ở biển Long Hải, Bà Rịa. Từ nhỏ, cháu gần như không có chuyến đi chơi xa nào vắng ba mẹ. Vậy mà, suốt cả tuần ấy, cháu cứ nằng nặc đòi đi. Tôi phải gọi điện nhờ thầy chủ nhiệm quan tâm hơn tới cháu. Thực ra, tôi phải rất yên tâm là bởi bạn học với Bảo My làm con nuôi nhà tôi đã 2 năm. Hai đứa rất hiểu nhau. Đi đâu cũng không rời nhau nửa bước. Nhưng không hiểu sao, tối hôm trước khi cháu đi chơi ở biển Long Hải, tôi bồn chồn không ngủ. Vào nhìn hai đứa bé ôm nhau say giấc nồng, tôi lại ngồi trầm tư. Tôi lên bàn thờ Phật và gia tiên khấu đầu, đốt hương, khấn vái rất thành khẩn. Vẫn chưa yên tâm, tôi còn vào nhìn tụi nó một lần nữa rồi mới lên giường. Khi tỉnh giấc thì biết 2 đứa đã lên xe từ 3, 4 giờ sáng.
Đúng 11 giờ trưa, tôi nghe câu đực câu cái của thầy chủ nhiệm. Thầy nói rằng, cháu đang nằm cấp cứu tại nhà thương Bà Rịa. Cháu chơi trên bãi biển lấp xấp nước, nghịch với bạn bè, nằm súp xuống chơi. Ai ngờ, bệnh cũ tái phát. Cháu ngất đi và hít cát cùng nước biển vào người. Bạn bè vẫn đùa giỡn tưởng cháu nằm chơi. Đưa vào cấp cứu thì đã không còn hy vọng nữa….
… Tôi mở mắt thì thấy em trai mình và mọi người đang nói oang oang. Họ thông báo là cháu đã sống và đang cho xe cấp cứu chở lên Bệnh viện Nhi Đồng 2 Sài Gòn…
Thì ra, khi nghe tin dữ, tôi đã lăn nhào xuống cầu thang và bất tỉnh nhân sự. Mãi mấy giờ sau tôi mới tỉnh. Hai vợ chồng hối hả lên bệnh viện hồi hộp chờ từng phút trôi qua. Đến 7 giờ tối, xe mới lên đến nơi. Cháu nằm trên cáng, đưa vào phòng cấp cứu. Tôi rất mừng thấy môi cháu vẫn thắm, người cháu hầu như bình thường. Định xin bệnh viện cho cháu về nhà thì bác sĩ nói hãy đợi một chút. Mấy y sĩ cho tôi cái giấy đưa cháu xuống chụp phim, sau khi kiểm tra sẽ cho xuất viện. Mẹ cháu muốn bỏ qua mọi thủ tục, nhưng tôi quyết định cho cháu đi chụp theo lệnh của bác sĩ. Đến khuya, bác sĩ phụ trách ca trực mới buông việc ở phòng khám quá tải là cầm ngay đến phim của cháu để kiểm tra. Bà hốt hoảng bảo cấp cứu gấp bởi phổi của cháu bị tổn thương rất nặng. Thật hú hồn hú vía. Nếu lúc nãy tôi đưa cháu về thì…
Thế là hai cha con lăn lê bò toài với các phòng khám với mỗi giường nhỏ có tới 3 bệnh nhân. Nếu tính thêm cả người chăm sóc nữa, thì mỗi giường có cơ số biên chế là 6 người. Cứ tiêm xong là phải kiếm chỗ nghĩ ngơi. Khi thì ghế đá, lúc thì hành lang nóng bức, suốt đêm phải quạt phành phạch và nghe tiếng khóc của những bà mẹ mất con… Nghĩ tới 12 ngày nằm trong Bệnh viện ấy, đến giờ tôi vẫn còn lạnh xương sống. “Ai hay địa ngục tại miền trần gian”. Cha con tơi tả. Tôi đã bị mổ xương sống với 4 đinh ốc còn trong thân từ năm 2007 mà cứ nằm cùng con oặt oại như vậy.
Kết quả, khi con gái xuất viện, về đi học được thì tôi lại đau mòn đau mỏi, đau râm ran suốt cột sống, hai tay chân nhức nhối, chịu khôn thấu. Tôi bỏ dạy, cầm cự một vài tháng sau thì lên bàn mổ lần thứ hai bởi thoát vị đĩa đệm ở phía sau vùng ngực. Cả xương sống được chốt bằng 6 đinh ốc. Tôi bị liệt, nằm yên bất động, đợi ngày đi theo ông bà. Chỉ có con gái là đủ kiên nhẫn, hàng ngày ngồi xoa bóp cho ba, nước mắt ngắn dài. Tôi hiểu, cái chết đang đến. Tôi muốn chết bởi cơn đau hành hạ từng giây, và thấy mình sống cũng bằng thừa. Nhưng con còn nhỏ dại quá! Tôi cắn môi đến bật máu để ghìm dòng nước mắt…
Chuyện kì lạ về cô bé 8 tuổi bị vong nhập
Bé Bảo My của tôi khi sinh ra và lớn lên rất kháu khỉnh, rất dễ thương. Tôi còn nhớ những ngày đón con từ trường Mẫu Giáo. Nó chạy lon ton, cái giọng đớt đặc cứ hát những bài chẳng biết ngô hay khoai. Khi nó ngồi lên phía trước của xe, bao giờ cũng líu lo bảo ba chở đi một vòng quanh khu công nghiệp mới về nhà. Rất cá tính. Ít khóc nhưng đã khóc thì mưa ngâu suốt cả ngày đố ai dỗ nín. Đặc biệt là thường leo trèo và hay ngã ngửa. Cái gáy không biết bao nhiêu lần muốn làm vỡ gạch sàn nhà…
Mãi đến lúc bé lên 8 tuổi thì mới có sự. Nó khiến tôi thành người mất ngủ thường niên và hay gặp ác mộng ú ớ trong đêm. Đó là dịp Tết, tôi về Bắc. Mẹ con nó dắt nhau về Ngoại ở miền Tây đón giao thừa. Tối 30, không ai cho trẻ ra khỏi nhà. Cửa cài then vậy mà nó rón rén mở được rồi ra ngồi ghế đá hành lang. Nó nhớ ba, không ngủ được. Trước nhà Ngoại là cánh đồng có rất nhiều ngôi mộ xây khang trang bởi đây là xóm “vượt biên” mà! Chếch phía bên phải là một cái miếu to thờ Thần, ai đi qua đó ban ngày cũng cảm giác bất an, đừng nói là ban đêm.
Vậy mà, con bé dám ra ngoài. Theo nó kể lại, thì nó thấy nhiều cảnh hãi hùng. Nó muốn đi ngay vào trong nhà nhưng người nó cứ bị ngoại lực vô hình nào đè dí xuống, ngồi chết trân một chỗ mà rúm ró. Nó thấy rất cụ thể là có ai đã đi vào người nó. May mà cả nhà phát hiện đã kịp thời đưa nó vào trong. Ngày hôm sau, nó đã thành người khác. Và buổi tối, nó rất muốn ra nơi đầy âm khí nơi cánh đồng trước nhà!
Bắt đầu từ ngày ấy, con bé bất chợt thảng thốt, rồi lẩm bẩm, rồi mê man và bất tỉnh. Có ngày ngất xỉu mấy lần. Thường thì ngày nào cũng ngất vào giờ Ngọ. Cháu ngất không hề có dấu hiệu báo trước. Có khi đang chơi với bạn thì sững lại trong tư thế đó như bức tượng. Tôi trước đây không tin có cái chết đứng của Từ Hải; nghĩ rằng Nguyễn Du dùng văn chương để cường điệu hoá nó. Theo vật lý, một vật muốn đứng được tư thế không đổ thì phải có chân đế, phải có những yếu tố cân bằng lực. Thế nhưng cháu có thể “chết đứng” bất cứ tư thế nào! Tôi vốn “duy vật”, không tin những điều như là “ma nhập” hoặc những gì trái với khoa học thực chứng nên ý nghĩ đầu tiên là phải đưa con tới bệnh viện nhờ vào các loại thuốc Tây và những bác sỹ giỏi. Ai mà chẳng thế. Nó như là một bản năng của chúng ta rồi!
Đáng nói là, cháu ngất rất khác thường so với những người động kinh. Cháu không xùi bọt mép, không có những biểu hiện đặc biệt trước đó. Có lúc cơn bệnh diễn ra trong thời gian 1, 2 phút, rất nhanh. Nhưng đôi lúc thì rất đáng sợ. Cả người cháu cứ như một dây thừng lớn neo một con tàu giữa bão tố. Có lúc nó nhả ra thả lỏng. Người con bé lúc ấy như một con sứa bị quăng lên bờ. Tứ chi vô lực. Nó mềm oặt, lay lắt. Có lúc nó cứ xoắn lại, người cứng đơ. Lúc ấy khuôn mặt thật căng thẳng. Từng thớ thịt cứ cuộn lên thành múi, tái ngắt. Đầu ngoặt hẳn sang bên phải như có ai bẻ gập. Mồm bị méo xệch. Nếu không kịp dùng gáy cuốn sách hoặc chiếc đũa bếp thì tôi đành phải dùng ngón tay cái của mình bỏ vào miệng cháu. Có lúc, tay của tôi bị nhay chảy máu, tím bầm và sưng tấy cả mấy ngày mới dịu đau.
Vì thế, mỗi lúc con đi học là lo ngay ngáy. Chỉ cần một cú điện thoại là tôi thất thần, lao ngay đến trường, vào phòng y tế chờ con dậy, rồi dỗ dành đưa con về nhà. Có lúc vào nhìn con nằm ướt sũng quần áo bê bết mới biết là cháu bị ngất trong phòng vệ sinh. Những lúc ấy về nhà cả tuần cháu ăn uống thật khó khăn. Không ai giúp cho nên răng cháu đã cắn lưỡi đến nỗi nó cứ rớm máu và sưng vù cả tuần. Cháu cứ nằng nặc đòi nghỉ học. Cháu tủi nhất là không ai chơi với mình. Thậm chí, lũ trẻ bây giờ, có đứa còn lấy nỗi khổ của bạn làm trò vui đùa cợt. Con bé chỉ thui thủi một mình, chẳng ai ngó ngàng. Đi học về khi nào cũng kể những điều mình bị ức hiếp, xúc phạm với giọt ngắn, giọt dài. Phần lớn, mỗi lúc cháu ngất, nếu biết ý, chỉ cần ôm cháu hoặc cho nghỉ trên giường một chút là sẽ phục hồi như cũ. Dường như cháu không mất sức, không mệt mỏi gì nhiều. Vậy nhưng, ai mà thường trực với con suốt 24 giờ một ngày được!
Hành trình đi tìm thuốc chữa bệnh hiểm: có bệnh thì vái tứ phương
Ban đầu, tôi tuyệt đối tin vào Tây Y. Hết bệnh viện nhà nước đến bệnh viện tư. Có lúc, phải chuẩn bị cả mấy ngày để từ 3, 4 giờ sáng cha con sang chờ hết cả ngày mới được bác sỹ Tôn Thất Vinh khám cho ở Tâm Đức. Tôi gặp rất nhiều những nhà sư, những bà xơ và gặp cả những phụ huynh xưa rất giàu ở quê nhưng vì bệnh tim mà bán hết ruộng vườn nhà cửa đến khánh kiệt. Cha con tôi mày mò chờ chực hết ông giáo sư cấp này đến ông giáo sư cấp khác. Thuốc nhiều ít gia giảm theo thầy và cháu cũng lừ đừ mệt mỏi theo sự nương tay hay mạnh tay của bác sỹ. Đi đâu cũng chạy máy từng tập “não đồ” dày như tiểu thuyết. Đi riết rồi hết tin. Theo thứ tự sẽ là Đông y, rồi Nam y …Và rồi bắt đầu nghiêng về phe phản khoa học, mà ta gọi chung là “mê tín”. Đúng là có bệnh thì cứ vái tứ phương. Tôi bắt đầu đi các thầy lang. Tội nghiệp thân con nhỏ bị Ba đưa đi thí nghiệm khắp nơi. Chỗ thì đốt từng bó nhang phừng phừng thổi lưng nó bỏng rộp; chỗ thì nhảy đồng bóng, cải lương; chỗ thì vẽ bùa đốt uống; chỗ thì cho một bịch bịch ni lông như nhựa đường thầm thì như nói với thần linh. Rồi lạy quỳ, nhủ gì đọc nấy. Rồi thì trong nhà khi nào cũng mở máy nghe niệm. Rồi thì, cha con say mê thuộc những mật kinh bí ngữ… Rồi thì, ở đâu có người chỉ thầy hay là chúng tôi có mặt ở đó…
Cả nhà tôi thường xuyên đi chùa. Vào dịp hè, con tôi mặc áo tràng và ở chùa cả tuần. Vào chủ nhật, hoặc các ngày lễ Vu Lan, lễ Tết chúng tôi theo dòng người tín Phật đi vái lạy, nhang khói và đọc kinh thành kính. Chúng tôi tham gia phóng sinh chim cho trời, cá cho nước. Chúng tôi ngồi cả ngày kếtnhững tràng hoa bưởi để đeo vào cổ những người lễ bái… Hầu như những chùa lớn trong Nam ngoài Bắc nào, có điều kiện, chúng tôi đều đến và coi như đó là một sinh hoạt tâm linh bình thường của nếp nhà…
Cháu Bảo My đang luyện bài 5 Pháp Luân Công
Thế rồi, cha con bắt đầu đi các thầy vốn là các ‘thần y’ ở các chùa. Có lần được giới thiệu đến một ngôi chùa ở Bình Phước. Phải nhờ học trò vốn là ni cô có quen biết mới tiếp xúc được thầy. Cả 3 người phải lên tận một nơi xa lắc xa lơ, vái lạy không biết cơ man bao nhiêu là tượng lớn, tượng nhỏ. Ông Thầy yêu cầu tôi về đưa ảnh con nhỏ cho ông, để rồi ông bỏ dưới tượng Quán Thế Âm và niệm Chú Đại Bi cùng kinh kệ cho. Tôi có chứng kiến, trong căn phòng leo lét ánh nến là tượng Phật Bà. Dưới tượng ấy rất nhiều các ảnh chân dung.
Rồi lại đến chùa khác ở trong nội thành. Cha con gửi xe ngồi đợi suốt cả một ngày ngoài hành lang hẹp, chịu đựng cái nóng nôi chật chội đến xế chiều thì người trong chùa mới cho biết là Thầy đang đi xa. Lần thứ 2 đến, thấy số người đông kín cả sân chùa. Đợi mãi đến xế chiều mới biết là mình phải lấy vé theo số thứ tự. Thật khó mà gặp được Thầy. Đành ngơ ngác ra về…
Có lần nhận được điện thoại của một học trò ruột ở Củ Chi. Nó nói chắc như bắp là đã tìm ra Thần y đích thực cho căn bệnh của con thầy. Nó định bỏ công ăn việc làm nơi công xưởng để xuống đưa cha con tôi đi. Nó nói bà chị nó có triệu chứng ngất xỉu đã hơn chục năm rồi, khi nghe người bạn đâu ở Biên Hòa giới thiệu, bà ta đã hết bệnh huyền diệu. Nể trò và không muốn phụ công nhiệt tình của nó, cha con đã sang một ngôi đình chùa trong hẻm nhỏ ở quận 4. Vào sâu hun hút mới biết đây là một ngôi chùa khá rộng, cổ xưa. Cha con cùng làm lễ với mọi người, cùng dọn bàn ăn chay, cùng quỳ gối cung kính đọc kinh..
Đến buổi chiều, sân chùa tập hợp rất nhiều người có cùng hoàn cảnh như mình. Nghe ngóng từ hành lang, thấy ai cũng kể những câu chuyện, những tin tức lạc quan. Nào là con cô, cháu cậu nhà tui; nào là trường hợp này trường hợp nọ… Nghe riết, tín tâm tăng lên dần. Mọi người ân cần chỉ bảo cho cha con ra mua chai nước uống loại lớn để sẵn trước tượng Quan Thế Âm.Thế là từng dòng người xếp theo thứ tự hình xoáy ốc trong gian chánh điện khá chật chội. Vừa làm theo những động tác nghi lễ, vừa nhích từng bước tới Sư Ông.
Mặc dầu bị chột một mắt nhưng nhìn khuôn mặt và phong thái của người tu hành rất ân cần. Sư Ông sau khi nghe tôi nói thì an ủi động viên, nói con gái ngồi trước mặt. Ông đọc kinh rất trang nghiêm rồi lấy tay vỗ đầu theo nhịp mõ. Chúng tôi lại lấy bình nước. Sư Ông làm những cử chỉ thần bí. Uống xong nước, cha con tôi xách chai nước thánh ấy lạy mẹ Quan Âm ra về đầy tin tưởng. Ngày nào cha con cũng quỳ lạy trước tượng Quán Âm trên bàn thờ để dè xẻn uống chung li nhỏ nước thánh… Ngày nào đứa học trò cũng gọi điện hỏi thăm và khuyên cần kiên nhẫn… Thế mà vẫn không có kết quả.
Loanh quanh mãi, từ “mê tín”, tôi nhận ra mình mù quáng nên lại quay về với chỗ ổn định là bệnh viện tâm thần ở Phan Đăng Lưu. Cứ 2 tuần là ba và con lại bải hoải, rã rời sắp hàng chờ nhận thuốc. Sau này, gặp một ông bác sỹ thật thà, lại bất mãn giận đời. Ông nói với tôi là: “Anh cứ theo cái toa này ra mấy nhà thuốc lớn mua cho nó vài tháng luôn, khỏi phải xếp hàng ở đây. Khám thần kinh dù bác sĩ giỏi thế nào cũng là đoán mò. Con anh bệnh đã lâu thế này thì phải sống với thuốc thôi…”. Thở dài. Buồn. Dần thất vọng, thất vọng cứ trào dần lên ngực, lên cổ nghèn nghẹn. Hai dòng cứ mặn chát dần, cứ ứa ra. Nhiều lúc cũng chẳng muốn giấu, chẳng muốn quay mặt, dù mình là một gã đàn ông…
Một hôm nhận được điện thoại từ nơi tôi dạy học dưới quê năm xưa. Chị bạn thân ngày nào sốt sắng bảo tôi về gấp. Nghe chị nói đầy thuyết phục, mình nghĩ đây là cơ hội cứu sinh mà sau bao nhiêu tìm tòi mình mới được đáp đền. Tôi lại trở về với con đường “mê tín”. Bạn tôi thật nhiệt tình, bỏ cả công việc kinh doanh để dẫn tôi tới một ngôi chùa thật hoành tráng. Không ngờ người tin cẩn của thầy lại là học trò cũ giờ đi tu. Thầy đón tiếp tôi thật niềm nở. Sau mấy chén trà, thầy dẫn tôi vào một căn phòng sáng trưng, nghi ngút thơm. Trên là ảnh của một lão hòa thượng đã Niết Bàn. Tôi học theo thầy lạy thế “ngũ thể đầu địa” rất mực cung kính. Tôi còn lạy rất nhiều bàn thờ nữa thì mới được ngồi nín thở cạnh thầy. Vốn cũng biết một số chữ Nho, nhưng thấy Thầy lấy mấy tấm giấy màu vàng viết rất nhanh và rất đẹp, tôi chẳng đoán được chữ gì. Thầy yêu cầu tôi bỏ một tấm dưới tượng Phật ở nhà, một tấm bỏ vào gối con bé ngủ, ba tấm con bé sẽ uống ba ngày sau khi tro đã đốt và khuấy nước. Mấy tấm còn lại là đốt khi làm mâm cúng vái. Thầy hướng dẫn đốt bao nhiêu nến, vào giờ nào, khấn vái ra sao ?.. Tôi ghi rất cẩn thận. Tôi hỏi tại sao không cúng chay thì thầy đỏ mặt tức giận: “Đó là lũ cô hồn dã quỷ thì cho nó ăn nhậu, rượu chè rồi đuổi chúng đi. Chúng thì chay tịnh gì?”
Phải nhờ bà ngoại theo xe đò lên làm lễ nghi cúng đơm. Tôi vừa làm vừa run, không biết có động đến được ma quỷ? Thật bất ngờ. Sau lần cúng bái ấy, con bé nhà tôi tỉnh táo hẳn. Tôi bỏ thuốc cho nó, theo dõi từng ngày thấy rất bình thường. Tuần qua, tháng lại, rồi tháng qua. Con nhỏ học hành bình thường không hề bị ngất xỉu. Ai cũng chúc mừng. Đi đâu tôi cũng giới thiệu ngợi ca thần phép của ông Thầy. Tôi cảm tạ, sùng bái ông tự trong tâm. Nếu như con gái tôi không chết ngạt ở biển Long Hải thì chắc lời ca tụng của tôi sẽ còn được nhắc lại nhiều lần…
Trong những ngày nằm đợi tử thần đến đưa đi, chúng tôi bất ngờ có được thuốc tiên và chứng kiến thần tích!
Thuốc tiên mà tôi nói ở đây chính là một cuốn sách và 5 bài tập khí công. Chuyện vì sao tôi hữu duyên có được cuốn sách diệu huyền và quá trình nhờ cuốn sách mà tôi chữa khỏi bệnh như thế nào thì có thể các bạn cũng đã biết qua bài “Nhà giáo Thái Quang Vinh: “Câu chuyện đời tôi là một thần thoại”. Vào tháng 6/2012, tôi được một người bạn cho cuốn Chuyển Pháp Luân. Chỉ một thời gian rất ngắn sau khi đọc sách, tôi đã lật người qua lại dễ dàng, không thấy nhói đau; tôi tự bò dậy, ngồi dậy và bắt đầu đứng lên. Quá phấn khởi, tôi đã nhờ các đồng tu mỗi buổi sáng ghé nhà đưa con gái tôi đi tập Pháp Luân Công ở công viên Tao Đàn… Nghe nói, đang tập giữa chừng cháu không ngất nữa nhưng lại là người mộng du. Cứ đi vô thức và gặp ai cũng lẩm nhẩm: “Anh đưa tôi đi đâu đấy?”
Sợ ảnh hưởng, họ đưa cháu về cho tôi. Sau một thời gian dài bị liệt, tôi đứng dậy đi nhúc nhắc được, Bảo My đã dạy tôi luyện công. Tôi thì tiến bộ rất nhanh, nhưng con gái vẫn lặp lại các hiện tượng như mộng du ở công viên. Sau này tôi phát hiện ra là tôi có kết quả tốt hơn cháu là do tôi vừa đọc sách vừa luyện công, còn cháu thì mới chỉ luyện công mà chưa đọc sách.
Kiên trì, ba và con rất kiên trì. Bởi đây là phao cứu sinh duy nhất, và là cơ hội cuối cùng của 2 cha con. Cả 2 động viên, khuyến khích nhau. Cháu mới lớp 7 nhưng có đức Nhẫn đáng nể. Nó có niềm tin thánh khiết và tuyệt đối vào Ngài Lý Hồng Chí, tác giả của cuốn sách Chuyển Pháp Luân, Người đã sáng lập ra Pháp môn tu Phật Pháp Luân Đại Pháp.…
Và cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến với cha con tôi. Sau chừng 2 tháng đọc sách và tập công, cha con tôi đã thành người mới, có cuộc đời mới. Sau 3 năm thì cả cha và con đã không còn bệnh. Chính xác thì thời kỳ đầu, cả hàng tháng trời cháu mới xuất hiện triệu chứng bệnh một lần. Có điều, khác với trước kia, khi bệnh đến cháu đã biết bệnh tới và có thể tự lo cho bản thân.
Từ một đứa nhút nhát, tự kỉ, bệnh tật và học không thông; từ một bé bị hắt hủi và không có bạn bè, giờ đây cháu đã khỏe mạnh, học khá và kết được nhiều bạn bè rất dễ thương… Sự đổi đời của cha con chúng tôi đã diễn ra như vậy đấy, cực kỳ nhanh chóng, cực kỳ kì diệu. Nó kì diệu và nhanh chóng tới mức ngay cả bản thân chúng tôi, những người thân, bạn bè từ đầu chứng kiến cảnh cha con tôi vật lộn với bệnh tật trong tuyệt vọng …. cũng phải ngạc nhiên. Ngạc nhiên tới không ngờ. Nhưng có một điều tôi dám chắc rằng, chỉ có những người nào ở trong tình trạng đã chạm tới tầng đầu của địa ngục như cha con chúng tôi, thì mới thấy hết được cái huyền diệu của niềm tin vào Thần Phật, cái thần bí vĩ đại của Phật Pháp. Đúng là thần tích đã xuất hiện nơi chốn trần gian.
Giờ đây, mỗi khi đứng trước ảnh Ngài Lý Hồng Chí, người mà chúng tôi coi là Sư tôn vĩ đại và từ bi nhất, chúng tôi luôn nghiêm trang và trân trọng. Sự biết ơn của chúng tôi đối với Ông chẳng thể nào kể xiết. Riêng tôi, tôi thường giàn giụa nước mắt mỗi khi nhớ lại, và rồi tâm niệm với tấm lòng thành kính: PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP HẢO! CHÂN THIỆN NHẪN HẢO!
Thái Quang Vinh