Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Dì ơi!

Ở cách quê chẳng quá dài
Mỗi năm cũng độ một hai lần về
Cỏ xanh mướt dải bờ đê
Mà bước chân đã lạc về xa xăm.

Cỏ xanh mướt dải bờ đê / Mà bước chân đã lạc về xa xăm.

Tin dì đau đã nhiều năm
Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì
Về cũng chẳng kịp tỉ tê
Chỉ nhấp nhổm với lời chê, tiếng chào.

Về cũng chẳng kịp tỉ tê / Chỉ nhấp nhổm với lời chê, tiếng chào.

Lúc con đi, dì thì thào
“Công danh – nước lã, khi vào khi ra,
Đừng hơn thiệt với người ta,
Điều hạnh phúc nhất, ấy là chồng – con”.

“Công danh – nước lã, khi vào khi ra, / Đừng hơn thiệt với người ta, /Điều hạnh phúc nhất, ấy là chồng – con”.

Lời dặn còn đỏ như son
Mà chênh chao đã cháu con mất dì.
Bờ đê vẫn lối con về
Giờ xanh xao gió, giờ bề bộn sương,
Khi kề bên những yêu thương
Giận mình có lúc thiệt hơn máu đào.

Khi kề bên những yêu thương / Giận mình có lúc thiệt hơn máu đào.

Giờ đây thừa tiếng con chào
Chỉ còn nghĩa tử đậu vào gió quê.

Giờ đây thừa tiếng con chào / Chỉ còn nghĩa tử đậu vào gió quê.

Hồng Oanh


Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version