Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Gánh trăng

Có người đi gánh ánh trăng

Sông quê sóng nước dung dăng đôi bờ

Thương người trăng sáng không ngờ

Cuối đông sao thả vần thơ muộn màng.

Dòng sông lấp lánh trăng vàng

Ngẩn ngơ con sóng sẽ sàng bung biêng.

Niềm vui nổi, nỗi đau chìm

Ánh trăng sâu thẳm, nỗi niềm chênh vênh.

Bờ đê đẫm ánh trăng thanh

Trĩu cong đôi nhịp chậm nhanh vơi đầy

Sớm khuya mòn mỏi vai gầy

Nặng lòng gánh gió theo mây về làng.

Mai ngày chỉ có trăng tàn

Liệu người hôm ấy còn sang gánh về?

Mai ngày chỉ có trăng tàn / Liệu người hôm ấy còn sang gánh về?

Thúy Hằng


Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version