Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Ta và cả thời gian không thể, gom lá vàng lấp khoảng trống người đi…

Những chiếc lá vàng
Xao xác
Lặng thầm rơi
Xuống đáy mùa thu.
Chân trời xa lắc người đi
Thành hao khuyết
Và thành phiêu lãng.

Thành hao khuyết / Và thành phiêu lãng.

Lá cứ rụng và ta cứ viết
Về những chiều không nắng, không mưa
Lá đổi theo mùa, cây sẽ khác xưa
Nắng gió cũng chẳng bao giờ cũ
Mê mải, dùng dằng, lãng quên, lần lữa
Mỗi ngày ta lại khác ta…

Mê mải, dùng dằng, lãng quên, lần lữa / Mỗi ngày ta lại khác ta…

Lá cứ vàng, gió cứ xạc xào qua
Người thăm thẳm chân trời góc bể
Ta và cả thời gian không thể
Gom lá vàng lấp khoảng trống người đi…

Ta và cả thời gian không thể / Gom lá vàng lấp khoảng trống người đi…

Hồng Oanh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Exit mobile version