Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Người đi

Người đi gió cuốn cuối trời

Con thuyền ở lại chơi vơi giữa dòng

Sông mênh mông, nước mênh mông

Cánh buồm đỏ thắm còn không hỡi người?

Sông mênh mông, nước mênh mông / Cánh buồm đỏ thắm còn không hỡi người?

Giá mưa đừng xối lên đời

Thì sông đâu dễ lở bồi lênh đênh.

Mai ngày đêm có trắng đêm?

Vần thơ một thuở có mềm nỗi đau?

Mai ngày đêm có trắng đêm? / Vần thơ một thuở có mềm nỗi đau?

Đất trời khi đã vắng nhau

Thì vầng trăng vấn khăn màu biệt ly.

Đời này tới, kiếp kia đi

Trần gian nhỏ giọt châu khuya nghẹn ngào.

Đời này tới, kiếp kia đi / Trần gian nhỏ giọt châu khuya nghẹn ngào.

Thúy Hằng


Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version