Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Nhớ sông La

Ôi, sông La

Cuộc đời tôi ở đó

Tháng năm trôi

Sông cằn cỗi như người

Nội, ngoại mất

Ba mẹ giờ đã khuất

Róc rách chiều trôi

Bên lở, bên bồi

Sông cạn dòng

Chỉ thương nhớ chảy xuôi

Nước trong đâu rồi?

Đùng đục màu canh hến

Đò ngang đâu rồi?

Những bến lở, cát phơi

Cây Cừa đâu?

Rặng tre xanh đâu rồi ?

Ráng chiều đỏ gió Lào

Mẹ con cò lúi húi

Tung tăng đàn cá mương

Nhồn nhột tấm thân trần

Thỏa thuê sóng nước

Nhìn trắng cánh cò

Vẫy giông gió mà thương …

Bến nước ơi!

Từng phiến đá trăm năm

Ta lẫm chẫm bò lên từng bậc

Mẹ rửa khoai, quần ướt thấp cao

Bến nước ơi!

Rào rạt gió Lào

Nắng xối La Giang

Đĩa mặt trời chao đảo

Đêm khuya trên phiến thạch bàn

Ngời ngợi đếm trăng sao

Nghe câu hò chùng căng vi vút

Sóng im

Sóng động

Sóng lao xao…

Đêm khuya ngoại cùng ra hóng mát

Những chiếc lá si xô trăng

Ánh vằng vặc tuôn trào.

Cho ta về gặp lại buổi trưa nào

Bờ sông vắng, gió lang thang đứng lại

Lưng ngoại trần

Cả một quầng thấm đẫm áo nâu

Ta múc nước La Giang gội trắng mái đầu

Có sợi nào đen nhánh để ngày sau?

Những bậc đá bao đời bao kiếp

Bao tiếng khóc nụ cười

Bao niềm luyến tiếc

Mùa nước cao con bống, con rô

Thập thò nhìn dòng biếc

Giờ lưu lạc nơi mô?

Sông La ơi

thửa ngày xưa

Cho ta về lại

như vừa mới quen

La Vinh

Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version