Đại Kỷ Nguyên

Thơ: Xa nơi ngậm ngùi

Trăng hạ huyền vồi vội
Chiếc thuyền lật mất rồi
Ta chưa đi đã tới
Uống no những sao trời
Dòng Ngân Giang mải miết
Tinh cầu nào đang chờ
Trái Đất mịt mờ thế
Từ xa ta thẫn thờ.

Trái Đất mịt mờ thế / Từ xa ta thẫn thờ.

Những an bài định mệnh
Chuyên chính chỉnh chiệng chờ..
Màn kịch vẫn cứ diễn
Cao xanh cứ đợi chờ
Thương loài người khốn khổ
U mê đến bao giờ?
Ta cười buồn rơi lệ
Lệ rửa mặt Trăng Sao
Hằng Nga ơi, diễm lệ
Sao rưng rưng chực trào?
Có một con gió nhẹ
Đưa hương phấn nơi nào
Có một cánh buồm mộng
Từ rất xa lạc vào…
Trăng vàng hươm đường mật
Lên đường thôi muôn sao!
Nhìn phận người lỡ dở
Từ bi mà giọt rơi…
Hạt bụi kia, Trái Đất
Như một món đồ chơi
Quẳng vào góc vũ trụ
Một trái banh xì hơi

Quẳng vào góc vũ trụ / Một trái banh xì hơi

Thở dài nhìn sân khấu
Những lộn xộn cuộc đời
Chẳng diễn viên, kịch bản
Những thân trần cứ phơi
Cái xấu không cần diễn
Tự nó diễn nó rồi
Thuyền giác bay trong gió
Thức dậy đi, Cõi Người!

Thuyền giác bay trong gió / Thức dậy đi, Cõi Người!

La Vinh


Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.

Xem thêm:

Exit mobile version